Cung yến giao thừa do Quang Lộc Tư Ti làm, bố trí trong Càn Văn Điện. Càn Văn Điện khá gần mai viên, hiện giờ cả mai viên đều dùng màn che phủ lên, tuyết đọng trong vườn đã rửa sạch sẽ, đèn lồng cùng lụa đỏ treo trên cành mai, dưới tàng cây bày bàn ghế đệm mềm, trên bàn đặt mứt quả bánh ngọt, quần thần nhàn rỗi ngồi nghỉ ngơi. Vì vào đông trời giá rét, trên đường cứ cách hai bước thì đặt một lò sưởi đồng thau bàn long sáu chân, lò sưởi đốt ngự phẩm than kim thạch thượng hạng nhất, không chỉ không có khói, còn tản ra hương tùng thanh đạm. Người đi trong đó, không phát hiện được một tia lạnh lẽo.
Lúc này yến hội còn chưa bắt đầu, hoàng thân quốc thích quan viên gia quyến sớm có mặt, đều ở mai viên thưởng cảnh tán gẫu.
Đề tài khiến người ta cảm thấy hứng thú nhất cuối năm nay, không gì hơn Công Chúa phi mà Bắc Chiến Vương Công Chúa mới cưới.
Trước khi thành hôn, không ai xem trọng hôn sự này. Dẫu sao Công Chúa có tiếng lãnh bạo, nhưng lại là tướng tài, vài vị Trụ Quốc Đại tướng quân cao tuổi không thể phân thân, biên quan không người, chỉ có nàng có thể đuổi người Bắc Địch tới sâu Bắc Mạc. Kể từ đó, dù An Khánh Đế xưa nay không thích đứa nữ nhi này, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở với hành động của nàng.
Trên làm dưới theo, trên triều đình nhiều kẻ gió chiều nào theo chiều ấy. Ngay cả hoàng đế cũng không thể làm gì đứa con này. Mọi người trong triều chỉ có thể cách xa chút, tránh ngày nào đó chọc phải sát thần, không chỗ nói rõ lí lẽ.
Nhưng hiện giờ, bọn họ lại nghe nói, sau khi cưới Bắc Chiến Vương Công Chúa không chỉ không trút giận lên Công Chúa phi, trái lại ân ái hòa thuận tình cảm quá sâu với vị Công Chúa phi này, còn giao hết quyền hành của vương phủ cho Công Chúa phi. Điều này giàu ý vị sâu xa.
Đại thần có tâm tư sâu, đều nghiền ngẫm dụng ý trong hành động của nàng. Tốt xấu là công chúa tay nắm trọng binh, muốn nói không có chút dã tâm nào với long ỷ, những chuyện muốn lừa trẻ con ba tuổi này triều thần sẽ không tin. Chỉ là nhất thời không đoán ra vị Bắc Chiến Vương Công Chúa muốn làm gì. Bây giờ thừa dịp cung yến, sớm tốp năm tốp ba nhỏ giọng nghị luận với các triều thần.
Mà vai chính của đề tài vừa mới xuống nhuyễn kiệu. An Trường Kha ôm lò sưởi tay, mới vừa xuống đã hắt xì một cái. Tuy hôm nay không rơi tuyết, nhưng lạnh hơn so với mấy ngày trước. Hàn khí liên tiếp len qua kẽ hở xương cốt.
Khi bé An Trường Kha rơi xuống nước, không chịu nổi lạnh. Mặc dù giờ mặc áo lông cáo còn ôm lò sưởi tay, nhưng tay chân vẫn lạnh lẽo, trên người không có chút khí nóng.
Tiêu Chỉ Quân đặt tay lên mu bàn tay lạnh như băng của nàng xoa xoa, nhíu mày: "Chờ đi vào uống chút rượu nóng cho ấm người."
An Trường Kha cũng không yếu ớt như thế, ngửa mặt cười cười với nàng: "Không đáng ngại, đi vào trước đi."
Cung yến nam tân và nữ quyến chia hai bên. Có cung nữ chuyên dẫn đường. Cung nữ thấy hai người họ thân mật dựa gần nói chuyện, cũng không dám đi lên, lúc này nghe An Trường Kha lên tiếng, mới cúi đầu bước lên: "Công Chúa phi ngồi bên này, mời theo ta."
An Trường Kha ngây ra một lúc, theo bản năng quay đầu nhìn Tiêu Chỉ Quân: "Ta không ở cạnh Công Chúa sao?"
Cung nữ khom lưng, cũng có chút luống cuống: "Đây...... Vị trí của các phu nhân đều ở bên kia......"
An Trường Kha là Bắc Chiến Công Chúa phi, tuy rằng hai người là nữ tử, nhưng theo thân phận, xác thật phải an bài ở bên nữ quyến.
An Trường Kha đang chần chờ, liền nghe thấy giọng nữ từ xa đến gần nói: "Để Trường Kha đi theo ta đi."
Người tới ước chừng 30 tuổi, hoa phục lộng lẫy, khuôn mặt thanh lệ. An Trường Kha thấy hoa văn trên lễ phục của nàng, đoán đó là con gái duy nhất của Thái Hậu, bào muội của An Khánh Đế, trưởng công chúa Tiêu Hữu Hỉ.
Bên cạnh trưởng công chúa còn có nam tử dáng người cường tráng khuôn mặt tuấn lãng đi theo, xem ra đó là phò mã Thái Thông.
An Trường Kha đến trước hành lễ: "Tham kiến Trưởng công chúa, tham kiến phò mã." Tiêu Chỉ Quân cũng nói: "Cô cô, cô phụ."
Trên gương mặt thanh lệ của trưởng công chúa hiện ý cười: "Đôi mắt của ngươi thật tinh. Không cần gọi xa lạ như vậy, gọi theo Chỉ Quân là được." Nói xong lại chuyển hướng Tiêu Chỉ Quân: "Ngươi và cô phụ ngươi đi đi. Ta đưa Trường Kha đi, sẽ không để nàng chịu ức hiếp."
Nàng muốn thay Tiêu Chỉ Quân chăm sóc người, nhưng Tiêu Chỉ Quân lại không cảm kích, dáng vẻ vẫn lạnh như băng: "Không làm phiền cô cô, Trường Kha theo ta được rồi."
"Nhưng chỉ sợ không hợp quy củ......" Trưởng công chúa sửng sốt một chút nói.
"Đã cùng là nữ tử, theo ta thì có gì không ổn? Chúng ta đi trước." Tiêu Chỉ Quân gật đầu một cái với hai người, liền dẫn An Trường Kha bước đến bên kia.
Trưởng công chúa bị ném mặt mũi cũng không thấy giận dữ, ánh mắt dừng trên hai người, thật lâu sau mới lắc đầu cười cười, lẩm bẩm như tự nói: "Nó trái lại bảo hộ người chu toàn. Thôi, vốn dĩ cũng không tới phiên ta nhọc lòng."
Thái Thông bên cạnh nhíu mày nói: "Bắc Chiến Vương Công Chúa này không khỏi quá mức cương ngạnh bất cận nhân tình."
Ý cười trên mặt Trưởng công chúa nhạt đi, quay đầu lại lãnh đạm mà liếc hắn một cái: "Làm sao nó biến thành như vậy, phò mã không biết sao?"
Thái Thông nghẹn lời, không nói được. Trưởng công chúa khinh miệt nhìn hắn, mang theo người xoay người đến chỗ khác.
......
An Trường Kha được Tiêu Chỉ Quân dẫn sang bên kia, cung nữ dẫn đường bị hai người ném đằng sau, vội vội vàng vàng mà đuổi theo.
Cảm giác được lực đạo trên cổ tay, An Trường Kha ngẩng đầu nhìn mặt nữ nhân này, thấy nàng mím chặt môi, đáy mắt u ám không rõ.
"Chờ chút!" An Trường Kha gọi nàng hai tiếng, người lại như không nghe thấy lôi kéo nàng đi trước.
An Trường Kha thấy thế méo miệng cố ý nói: "Tay ta đau."
Lúc này Tiêu Chỉ Quân mới dừng chân, buồn bực buông tay ra, lạnh lùng trừng cung nữ đuổi theo sau, mới cẩn thận nâng bàn tay hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi......"
"Người làm sao vậy?" An Trường Kha mẫn cảm phát hiện cảm xúc của nàng không đúng, thử thăm dò: "Là có liên quan tới Trưởng công chúa sao?"
Kiếp trước nàng có gặp Trưởng công chúa hai lần, chỉ là không xã giao. Chỉ biết đối phương còn trẻ cũng khá nổi danh, không ít con cháu thế gia Nghiệp Kinh đều ngóng trông có thể gặp công chúa. Nhưng không ngờ nàng không gặp bất cứ ai, tự mình chọn một võ tướng tứ phẩm nương thân. Võ tướng này là Thái Thông. Tổ tiên Thái gia cũng rất hiển hách, chẳng qua tới phụ thân Thái Thông thì xuống dốc. Vốn dĩ sau khi lấy công chúa sẽ không thể làm quan nữa, nhưng vì sau thành thân, Trưởng công chúa tự mình đi cầu hoàng đế ân điển, Thái Thông không bị dỡ chức quan, vẫn lãnh binh tác chiến. Sau lại lập không ít công lớn, còn được An Khánh Đế phong nhất đẳng tướng quân.
Nghe nói Thái Thông cực kỳ yêu Trưởng công chúa, thề đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình công chúa. Sau khi cưới không nạp thiếp không lưu luyến thanh lâu kỹ quán, vô cùng ân ái, còn thành một đoạn giai thoại.
Nhưng đời trước chỉ có gặp mặt hai lần, An Trường Kha lại cảm thấy trưởng công chúa thập phần lãnh đạm với phò mã. Hai người cũng không ân ái như đồn đãi. Hơn nữa thành hôn gần mười năm, cũng không có một đứa con, sau này Thái Thông chết trận sa trường, Trưởng công chúa thâm