Mãi mới về phủ, cái cảm giác ghê tởm vẫn chưa tan đi. An Trường Kha chỉ cần tưởng tượng Thái tử phi biết rõ tâm tư của Thái tử, còn giúp Thái tử đưa rượu cho mình, liền cảm thấy bị xà trùng âm độc theo dõi.
Xoa xoa cánh tay, An Trường Kha lắc đầu không vui, lẩm bẩm nói: "Ta phải nhanh đi tắm rửa, ngẫm lại cả người đều không thoải mái."
Tiêu Chỉ Quân cong khóe miệng, sau đó nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên trầm xuống. Thật lâu sau, nàng mới xoa xoa tóc An Trường Kha, nói: "Đi thôi. Đừng để ý tới Thái tử, hiện tại hắn không dám làm gì."
"Vậy sau này thì sao?" An Trường Kha nhăn mặt lầm nhầm, hiển nhiên vẫn là thấy chán ghét.
"Sau này......" Tiêu Chỉ Quân cười cười: "Yên tâm, hắn sẽ không có sau này."
An Trường Kha chuyển mắt, nghĩ người này sớm muộn sẽ đăng cơ xưng đế, xác thật Thái tử không có sau này. Liền vui vẻ một chút: "Ta đi tắm rửa."
Đám hạ nhân thấy hai người về phủ cũng đã chuẩn bị xong nước ấm, An Trường Kha ngâm mình trong nước ấm áp, cảm thấy cả người ấm lên, bắt đầu mơ màng sắp ngủ......
Tiêu Chỉ Quân đợi trong phòng một lúc lâu, vẫn không thấy nàng ra. Không yên tâm mà đi đến cửa tắm phòng, gọi nàng hai tiếng, cũng không thấy nàng lên tiếng.
Bước chân chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn không yên tâm, vén rèm dày đi vào.
Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, Tiêu Chỉ Quân đi vào, liền thấy An Trường Kha tựa lưng vào cạnh thùng. Tiêu Chỉ Quân gọi nàng, thấy nàng không động, vội vàng đi qua nâng người dậy, lại thấy nàng đã nhắm mắt ngủ đến gáy khò khò nhẹ. Tiêu Chỉ Quân im lặng, không nhịn được cong khóe môi.
Tiêu Chỉ Quân nhìn gò má phấn hồng một phần vì rượu chưa tan, một phần vì vừa tắm lằm tăng thêm vài phần kiều diễm. Nụ cười chợt tắt, ánh mắt rơt xuống cảnh xuân đào hồng hào nhấp nhô dưới dòng nước, làn da trắng mịn màng. Tiêu Chỉ Quân cưỡng ép không được bàn tay mình, liền dơ lên sờ lên làn da của nàng. Hơi thở bắt đầu gấp rút như vừa đánh giặc xong vậy.
Lửa nóng bất đầu cháy trong người, Tiêu Chỉ Quân kìm hãm lại con mãnh hổ muốn xong ra khỏi con người nàng mà nhào đến ăn thịt người này mất. Vội vàng chạy nhanh ra phòng tắm, thẳng ra khỏi phòng ngủ, đứng trước cửa phòng cho vơi đi dục hỏa trong người. Chưa được một nén nhang chợt nhớ ra phu nhân nhà mình còn nằm tròng bồn tắm, vội vàng chạy vào phòng tắm lại. Tiêu Chỉ Quân hít một hơi thật mạnh, lấy khăn tắm rộng bao lấy nàng, ôm về phòng.
Đại khái do lực rượu phát tác, An Trường Kha ngủ một giấc sâu. Mặc kệ Tiêu Chỉ Quân đùa nghịch nàng thế nào, nàng cũng không phản ứng. Chỉ gương mặt đỏ bừng, lông mi đen run run, tôn lên lệ chi dưới mắt, như bươm bướm nhanh nhẹn muốn bay.
Hong khô tóc cho nàng, lại thay trung y mềm mại, Tiêu Chỉ Quân cũng một thân mồ hôi, hỏa dục lại nổi lên. Ngược lại An Trường Kha vô tri vô giác mà cuộn chăn ngủ.
Tiêu Chỉ Quân ở một bên nhìn, không nhịn xuống được chọc chọc gương mặt nàng. Dáng người An Trường Kha mảnh khảnh, thịt má lại mềm ngoài ý muốn. Chọc một các khiến người không muốn rời. Tiêu Chỉ Quân thấy nàng ngủ say. Không nhịn được lại bóp nhẹ vài cái...... Cho đến khi người trong mộng kia không kiên nhẫn mà hừ hừ vài tiếng, mới lưu luyến mà dừng tay.
Chờ Tiêu Chỉ Quân cũng rửa mặt, chuẩn bị tắt đèn ngủ.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp nằm xuống, người bên cạnh một cước đá văng chăn, lầm bầm ngồi dậy kéo cổ áo, miệng còn hàm hồ oán giận: "Nóng quá......"
An Trường Kha cảm thấy xưa nay chưa từng nóng như vậy. Trong thân thể phát ra từng trận nóng rực, nóng đến nàng phải há miệng thổ khí.
Mơ mơ màng màng mà đứng lên, An Trường Kha mang chân trần muốn ra ngoài: "Ta ra ngoài hóng mát."
Tiêu Chỉ Quân nhìn nàng đỏ ửng mặt, ánh mắt vẫn mơ hồ, liền biết do tác dụng của rượu chậm phát ra, người vẫn say. Vội vàng một tay giữ chặt người: "Bên ngoài lạnh, cẩn thận bị cảm."
An Trường Kha không thuận theo, cực lực mở to hai mắt nhìn nàng ồn ào: "Buông ta ra, ta nóng......"
Tiêu Chỉ Quân bất đắc dĩ ấn người về giường, sau một lúc tìm kiếm tìm ra một cây quạt, dỗ dành: "Nàng nằm yên, ta quạt cho nàng sẽ không nóng nữa." An Trường Kha bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đặt đôi tay lên bụng nhỏ, sau đó dùng đôi mắt lờ đờ mê mang nhìn nàng. Tiêu Chỉ Quân hít sâu một hơi, đắp chăn lên đến bụng nàng, lại phe phẩy cây quạt quạt cho nàng.
Cảm nhận được gió lạnh, An Trường Kha cuối cùng an tĩnh lại. Thấy hai mắt nàng hơi nhắm, Tiêu Chỉ Quân đang muốn buông quạt, lại nghe nàng ủy khuất mà lẩm bẩm: "Bụng khó chịu......"
"Đau ở đâu? Ta đi gọi đại phu?" Tiêu Chỉ Quân nhíu mày.
An Trường Kha bĩu môi, bắt lấy tay nàng đặt lên bụng mình, lẩm bẩm nói: "Phu quân xoa cho ta, xoa xoa sẽ không đau."
Tiêu Chỉ Quân nghe nàng gọi mình tiếng phu quân mà tâm mềm thành một đoàn. Cách một lớp trung y, vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng dưới tay, Tiêu Chỉ Quân cứng đờ động tay, lại bị An Trường Kha bất mãn mà thúc giục: "Dùng sức một chút......"
Không biết Tiêu Chỉ Quân thở dài lần thứ mấy, đành phải nhận mệnh mà tăng lực đạo xoa bụng cho nàng.
Xoa nhẹ chốc lát, An Trường Kha bắt đầu mê mê hoặc hoặc, đôi tay sờ tới sờ lui bên giường, sau một lúc không sờ được gì, bỗng nhiên mở to hai mắt, hoang mang nhìn Tiêu Chỉ Quân: "Sao người không ngủ với ta?"
Trán Tiêu Chỉ Quân nổi gân xanh, nhưng chỉ có thể ôn tồn dỗ nàng: "Vậy thì ngủ."
Sau đó xốc chăn lên, dựa gần nàng nằm xuống.
An Trường Kha cảm thấy mỹ mãn chui vào lòng nàng, thỏa mãn chôn mặt vào ngực nàng. Tiêu Chỉ Quân cảnh giác mà nhìn nàng, quả nhiên, một lát sau nàng lại ngẩng đầu, mặt đầy hoang mang: "Sao người không đọc sách cho ta?"
Nàng rõ ràng nhớ Tiêu Chỉ Quân sẽ đọc sách dỗ nàng ngủ.
Tiêu Chỉ Quân đành một bên vỗ nhẹ lưng nàng, một bên đọc binh thư cho nàng nghe.
An Trường Kha lầm bầm vài tiếng, cuối cùng vừa lòng.
Nhưng Tiêu Chỉ Quân cảm nhận được ngực vẫn bị lông mi chà chà, liền khẳng định nàng vẫn chưa ngủ, hơn phân nửa đang nghĩ gì đó tinh quái. Tiêu Chỉ Quân nhất thời không biết mình có nên hối hận khi cho nàng uống rượu không.
Thở dài một hơi, Tiêu Chỉ Quân cảm thấy người trong lòng không có động tĩnh, đang nghĩ có phải người đã ngủ, lại nghe nàng hàm hàm hồ hồ nói: "Người vẫn chưa hôn ta đâu."
Tiêu Chỉ Quân: "......"
Trong tức khắc nàng cảm thấy đầu trống rỗng, nhìn chằm chằm người trong lòng.
An Trường Kha cũng có chút thẹn thùng, nhưng hiện tại nàng nửa tỉnh nửa say, bị cơn say ảnh hưởng, gan lớn mặt cũng dày, đỏ mặt oán giận nói: "Lúc trước ta hôn người, giờ người phải hôn ta."
Nói xong gắt gao nhắm mắt lại, có chút ngượng ngùng mà chờ Tiêu Chỉ Quân hôn.
Tiêu Chỉ Quân chậm chạp không động, thần sắc cứng đờ mà nhìn nàng. Tim đập rất nhanh. So với lần đầu nàng đứng trên chiến trường, gấp gáp hơn mấy phần.
Đợi mãi không được hôn môi, An Trường Kha hoang mang mở mắt ra. Thấy Tiêu Chỉ Quân còn chưa động, tức khắc vừa ủy khuất vừa phẫn uất trừng nàng.
Tiêu Chỉ Quân bị nàng nhìn đến căng thẳng, yết kết nhấp nhô mấy cái, mới chậm chạp cúi xuống hôn, hôn trên trán nàng.
" Không phải chỗ đó!" An Trường Kha có chút tức giận, ngẩng mặt chu miệng, lẩm bẩm mà oán