Quan viên năm trước đưa thiệp chúc tết tới vương phủ, đa số là quan võ, quan văn chỉ lác đác mấy người. Còn lại đều là ít công tước huân quý không thực quyền.
An Trường Kha xem xét, còn thấy mấy người quen đời trước.
"Chử An Lương, Sư Nhạc Chính có giao hảo với Công Chúa?" An Trường Kha nhìn tên trên danh sách không hiểu lắm. Đời trước nàng thâm cư vương phủ, không rõ thế cục triều đình. Nhưng biết được, Chử An Lương và Sư Nhạc Chính đã từng giúp đỡ phế Thái tử vây đánh Nghiệp Kinh. Chỉ nhìn điểm này, hai người nên là địch nhân của Tiêu Chỉ Quân.
Nàng âm thầm cảnh giác, mặt ngoài làm bộ không hiểu thử hỏi Tiêu Chỉ Quân: "Năm nay cần chuẩn bị thiệp và quà cho hai vị Trụ quốc không?"
"Không cần."
Tiêu Chỉ Quân nhận danh sách, cầm bút lông gạch chéo tên hai người, kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Bây giờ Đại Nghiệp có sáu vị Trụ quốc Đại tướng quân. Triệu Tín Sùng trấn thủ Kỳ Châu Toại Châu, là huynh đệ nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, nhưng tuổi tác đã cao, không thể chiến đấu; Tiết Khởi trấn thủ Vũ Châu Ung Châu, sau lưng có Thư gia âm thầm giúp đỡ, một bè với Thư Quý phi; Thân Đồ Bột trấn thủ Túc Châu Sâm Châu, ngoài thì trung lập, nhưng âm thầm trung thành với phụ hoàng; Chử An Lương và Sư Nhạc Chính là hai cỏ đầu tường, hành quân đánh giặc không được, gió chiều nào theo chiều ấy nhưng hết sức tài ba."
"Không ai muốn đắc tội hai lão xảo quyệt này, hàng năm đều đưa thiệp đến vương phủ. Không cần để trong lòng."
An Trường Kha thấy trong lời nàng có nhiều khinh miệt, hiển nhiên cũng không thân với hai vị Trụ quốc, bèn âm thầm yên tâm, nghĩ sau này lại tìm cơ hội nhắc nhở một phen.
Theo lời nàng nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, An Trường Kha lại hỏi: "Kia một vị còn lại?"
Tiêu Chỉ Quân cười cười: "Còn một vị Hạ Hầu Thương Hạ tướng quân, chính là ân sư của ta. Khi ta mới tòng quân, tham gia vào quân của ngài ấy."
Năm đó Tiêu Chỉ Quân xin lệnh tòng quân, An Khánh Đế giận dữ, chỉ nói nếu tòng quân, không thể lấy thân phận công chúa nhập ngũ, cũng không có hộ vệ đi theo. Nếu chết trên chiến trường, càng không có người nhặt xác cho nàng. Khi đó Tiêu Chỉ Quân dứt khoát kiên quyết đồng ý. Chỉ có một thỉnh cầu, đó là gia nhập vào quân của Hạ Hầu Thương..
Hạ Hầu Thương có tiếng dầu muối không ăn cương trực công chính, An Khánh Đế lập tức đồng ý. Không ngờ đây là cơ hội Tiêu Chỉ Quân nhiều lần chuẩn bị, từ đây giao long nhập hải, một bước lên trời.
"Vậy ta chuẩn bị thêm một phần lễ cho Hạ tướng quân?" An Trường Kha nghe vậy nói.
"Không cần." Tiêu Chỉ Quân lắc đầu: "Lão sư xưa nay chính trực, không nhận quà cũng không tặng quà. Hơn nữa với bên ngoài, ta với ngài ấy không hòa thuận, nàng chỉ nhớ kỹ trong lòng là được, không cần làm gì khác."
An Trường Kha đồng ý, chỉ vào những người còn lại: "Vậy những người này phải an bài thế nào?"
Tiêu Chỉ Quân nhanh chóng nhìn qua, lấy bút khoanh tên vài người: "Mấy tên này không cần để ý tới, những người còn lại nếu năm nay vẫn tặng, cứ theo lệ đáp lễ."
......
Dựa theo Tiêu Chỉ Quân chỉ điểm, An Trường Kha giao lại một phần danh sách cho Vương Phú Quý, bảo ông làm theo danh sách. Tiêu Chỉ Quân cũng không có trưởng bối thân thiết, cũng không cần tự mình tới cửa bái phỏng. Tiết kiệm không ít việc.
Vương Phú Quý sắp lui ra, An Trường Kha lại gọi ông, nghĩ nghĩ nói: "Lấy danh nghĩa của ta, chuẩn bị một phần thiệp chúc tết cùng quà đưa đến phủ Trưởng công chúa."
Lời nói của Trưởng công chúa khiến nàng ít nhiều để trong lòng, kiếp trước đến khi nàng chết, không nghe nói Trưởng công chúa gây bất lợi với Tiêu Chỉ Quân, một khi đã vậy, không nói giao hảo, kết thiện duyên cũng được.
Chẳng qua sợ lấy danh nghĩa vương phủ, Tiêu Chỉ Quân biết sẽ không vui, dứt khoát lấy danh nghĩa của nàng đưa đi.
***
Ngày tết rảnh rỗi, thời gian trôi nhanh. An Trường Kha không có việc gì bèn ở thư phòng xem sách, ngẫu nhiên cũng theo Tiêu Chỉ Quân học chút quyền pháp. Nháy mắt đã tới nguyên tiêu.
Ngày tết Nguyên Tiêu, Nghiệp Kinh sẽ có tết hoa đăng long trọng. Các nơi trong thành cũng đã chuẩn bị trước vài ngày, không chỉ tửu lầu hàng rong lớn lớn bé bé, ngay cả kinh triệu phủ và cấm vệ quân cũng đều điều động, phối hợp chuẩn bị tết hoa đăng.
An Trường Kha lớn như vậy còn chưa từng xem tết hoa đăng, những năm trước An gia sẽ đặt chỗ ở tửu lâu, tiểu bối An gia đều sẽ đi, nhưng trước nay không có phần của An Trường Kha cùng An Như Ngọc.
Hiện giờ nghe Vương Phú Quý nói, An Trường Kha liền có chút dự tính.
Nàng lèo nhèo đi tìm Tiêu Chỉ Quân, đặt thiệp Vương Phú Quý đưa tới ở trước mặt nàng: "Vọng Tiên Lâu đưa thiệp, nói để lại vị trí tốt nhất cho chúng ta. Công chúa đi không?"
Vọng Tiên Lâu là tửu lầu tốt nhất lớn nhất Nghiệp Kinh, ngày thường không ít quan to hiển quý đều thích đến Vọng Tiên Lâu uống rượu thưởng cảnh. Tới tết hoa đăng, nhã gian của Vọng Tiên Lâu càng ngàn vàng khó cầu. Sớm bị khách quen thân phận cao quý bao trọn.
Không ngờ Vọng Tiên Lâu lại cố ý giữ chỗ, còn kêu người đưa thiệp đến. Tuy An Trường Kha ngoài miệng dò hỏi, nhưng ánh mắt đen láy tràn ngập chờ mong.
Mặc dù Tiêu Chỉ Quân không hứng thú gì tết hoa đăng, cũng không nỡ làm nàng mất hứng, đành nói đi. Nghĩ nghĩ lại nói: "Mẹ và Ngọc Nhi ở phủ không có việc gì, không bằng cùng đi xem xem."
An Trường Kha nghĩ nghĩ cũng đúng, liền nói: "Hạc Lam và Chu bá mẫu cũng đi, khó có hôm ra ngoài một chuyến."
Đã định như vậy, An Trường Kha liền kêu An Thi đi truyền tin, lại kêu môn phòng chuẩn bị xe ngựa. Chờ sắc trời phủ tối, đoàn người chia hai chiếc xe ngựa đi đến Vọng Tiên Lâu.
......
Sắc trời mới gần tối, hoa đăng trên đường phố đã sáng lên. Trên phố lớn ngõ nhỏ đều là du khách dẫn theo hoa đăng. Ngay cả tiểu thư khuê phòng ngày thường ít ra cửa, hôm nay cũng ra xem náo nhiệt.
An Trường Kha vén mành lên nhìn bên ngoài, ánh đèn năm màu chiếu rọi trên mặt nàng, làm ít đi vẻ trưởng thành ổn trọng, thêm nhiều phần trẻ con.
Tiêu Chỉ Quân ngồi bên cạnh nàng, thấy thế nói: "Nếu thích, sau này mỗi năm đều tới."
"Được." An Trường Kha quay đầu nhìn nàng, ngọn đèn ngoài đường làm nổi bật nụ cười, lộng lẫy vạn phần: "Người cùng ta đi."
Ngón tay đặt ở đầu gối cuộn lại, Tiêu Chỉ Quân như che dấu nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Khách đến Vọng Tiên Lâu đông như mây, xe ngựa các nhà đều dừng trước cửa tửu lầu, chờ tiểu nhị dẫn đi vào. An Trường Kha nhìn xung quanh, còn mơ hồ thấy được mấy gương mặt quen.
Giao danh thiếp cho tiểu nhị, đoàn người An Trường Kha được dẫn lên lầu.
Vọng Tiên Lâu tổng cộng ba tầng, mỗi tầng sáu nhã gian, diện tích cực đại. Trong đó tầng thứ ba thích hợp ngắm cảnh nhất, quan sát toàn bộ cảnh sắc Nghiệp Kinh.
An Trường Kha được dẫn tới Tùng Đào Các, không bao lâu liền có hạ nhân bưng điểm tâm tinh xảo và trà vào.
An Trường Kha đẩy cửa sổ, từ trên quan sát, thấy cả tòa thành Nghiệp Kinh đều bị biển đèn bao phủ, lọt vào tầm mắt toàn là hoa đăng đủ màu. Trong đó còn có hai ngọn cao lớn được ba bốn người kéo chậm rãi chuyển động, đó là vua đèn năm nay.
"Cuộc thi đèn sắp bắt đầu rồi nhỉ?" An Trường Kha hỏi.
Tiểu nhị hầu hạ một bên nói: "Vâng, cần tiểu