Tay phải của Lý Hải Vân được băng bó treo trên cổ, sắc mặt cũng có chút tiều tụy. An Trường Kha vào tiền sảnh, thấy hắn thực sự hơi kinh ngạc. Nàng chỉ nghe Vương Phú Quý nói hai người đánh một trận, không nghĩ rằng một trận này đánh đến rất lợi hại.
Lý Hải Vân thấy nàng, vội vàng đứng dậy, có chút chật vật mà vái chào, hướng nàng tạ lỗi: "Đã liên lụy Công Chúa phi, Công Chúa không vì tối qua hiểu lầm trách cứ ngài chứ?"
Hắn cẩn thận đánh giá An Trường Kha, thấy khí sắc của nàng không khác, cũng không nhìn ra bộ dáng có thương tích trên người, lúc này mới yên tâm.
An Trường Kha thấy điệu bộ của hắn, biểu tình cũng rất thành khẩn, tâm tư xem náo nhiệt vơi đi. Có vẻ vị biểu ca này cũng không giống đích mẫu Lý thị, bởi vậy An Trường Kha đối đãi hắn cũng chân thành.
"Làm sao vậy? Ta nghe nói tối qua biểu ca tranh chấp với đại ca?"
"Quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm." Lý Hải Vân cười khổ một tiếng: "Cũng không gạt Công Chúa phi, vẫn là vì hiểu lầm tối qua. Tối qua ta uống quá nhiều rượu, chính là đại biểu ca xúi giục ta đi tìm Công Chúa phi, hắn thay ta trông chừng. Sau đó Công Chúa phi và ta nói rõ hiểu lầm, ta vốn muốn đi tìm đại biểu ca uống rượu, không ngờ không tìm được người. Lúc đó mới phản ứng được, có thể hắn cố ý xúi giục ta đi tìm ngài, sau đó đợi Công Chúa quay lại, hãm hại chúng ta."
"Vì vậy ta đi chất vấn hắn, ai ngờ hắn thật sự thừa nhận." Lý Hải Vân lộ vẻ chua xót: "Ta nhất thời khó chịu, mới đánh nhau với hắn."
An Trường Kha kinh ngạc: "Trước nay đại ca không thích ta, hãm hại ta thì thôi. Thế nào đến biểu ca cũng......"
Lý Hải Vân buồn bực: "Bởi vì không bao lâu ta trúng song nguyên, cô phụ thường lấy việc này răn dạy hắn. Vì thế đại biểu ca mang oán với ta đã lâu. Chỉ là hiện giờ mới tìm cơ hội......"
Hắn luôn coi biểu ca như bạn tốt tri tâm, dù là yêu thích thuở nhỏ hay buồn khổ vì liên tiếp thủ tang không thể thi cử, đều thổ lộ với hắn. An Tri Dục cũng giống một đại ca đáng tin cậy khuyên hắn. Nhưng không ngờ thật ra hắn đã sớm giấu dã tâm.
"Vậy lão thái quân xảy ra chuyện gì?"
An Trường Kha nhớ rõ, thân thể lão thái quân rất khỏe mạnh. Lúc này đời trước không nghe nói bà có tai bệnh gì, sống đến năm gần bảy mươi mới buông xuôi hai tay.
"Chuyện ta với đại biểu ca cãi vã tới tai cô phụ cô mẫu và lão thái quân. Ta báo việc này cho bọn họ, ai ngờ bọn họ không chỉ không răn dạy biểu ca, ngược lại cảm thấy ngài...... Là ngài ly gián huynh đệ chúng ta, tất nhiên ta không phục, nói phải báo việc này cho phụ thân, ai biết cô mẫu không chịu, còn răn dạy ta mấy câu. Lão thái quân cũng trách cứ ta bất kính trưởng bối. Ta không nhịn được chống đối vài câu...... Lão thái quân liền tức giận ngất đi."
Lý Hải Vân rất là khó chịu: "Ta tưởng rằng cô mẫu thâm minh đại nghĩa, không ngờ bà ấy cũng giúp thân không giúp lý. Việc này rõ ràng là đại biểu ca rắp tâm muốn hãm hại ngài và ta, bà ấy lại đẩy hết tội lên người Công Chúa phi...... Thật sự khiến người ta tức giận, bất luận thế nào, ta sẽ báo việc này cho phụ thân."
An Trường Kha không ngờ còn có một phen rối rắm như vậy, nhưng người An gia nghĩ như vậy nàng không chút ngoài ý muốn. Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt người An gia, nàng chưa từng làm đúng chuyện gì.
Bởi vậy nàng không quá tức giận, dò hỏi Lý Hải Vân: "Biểu ca và An gia ầm ĩ, sau này định đặt chân ở đâu?"
Lý Hải Vân nói: "Phụ thân đã hết nhiệm kỳ ở Thường Dương, hiện giờ đã khởi hành về Nghiệp Kinh, ít ngày nữa sẽ đến. Ta sẽ ở tạm nhà mới mấy ngày."
"Lần này mạo muội cầu kiến, cũng vì lo lắng chuyện hôm qua liên lụy Công Chúa phi. Muốn tự mình tới cửa giải thích, bây giờ nếu Công Chúa phi mạnh khỏe, ta cáo lui trước, không quấy rầy Công Chúa phi."
Hắn nói xong vái chào thật sâu: "Việc này ta nợ Công Chúa phi một cái tình, nếu sau này có nơi dùng đến, Công Chúa phi chỉ cần phân phó."
Lời hắn khẩn thiết, An Trường Kha cũng không khước từ, giữ hắn lại dùng trà, tán gẫu vài câu, mới gọi Vương Phú Quý đưa người ra phủ.
Khi Tiêu Chỉ Quân hồi phủ, vừa lúc đụng phải Lý Hải Vân ra phủ.
Lý Hải Vân tiến lên hành lễ, nghĩ thầm giải thích chuyện hôm qua vài câu, lại nghĩ đến biểu tình không để ý của An Trường Kha hôm nay, cũng không vẽ rắn thêm chân, sau khi hành lễ bèn tránh sang một bên, chờ Tiêu Chỉ Quân đi hắn mới rời đi.
Tiêu Chỉ Quân quay đầu lại nhìn hắn, sắc mặt đen xì. Chờ tới tiền sảnh nhìn thấy An Trường Kha. Lại đảo qua bàn, nước trà còn chưa nguội, liền biết An Trường Kha chiêu đãi.
Nàng như lơ đãng nói: "Lúc ta về gặp được Lý Hải Vân ở cửa, sao hắn tới?"
"Vì hiểu lầm tối qua tới xin lỗi."
An Trường Kha cũng tiện kể lại trò cười ở An phủ với chuyện An Tri Dục làm việc thất đức cho Tiêu Chỉ Quân nghe. Tiêu Chỉ Quân càng nghe càng nhăn chặt mày: "Phụ thân nàng giở thủ đoạn không kém, cả nhà trái lại là một đám hồ đồ. Hai con trai cũng theo ông ta, một lũ xu nịnh hết sức lành nghề."
Lần đầu tiên An Trường Kha thấy nàng chửi người như vậy, trợn mắt há hốc mồm lại không nhịn được cười nhạo: "Vậy đứa nữ nhi thì thế nào? An tướng quốc có tận mấy đứa con."
Tiêu Chỉ Quân nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói: "Tam tiểu thư theo mẹ đẻ, đương nhiên là tốt."
An Trường Kha phụt một tiếng cười lên, thầm nghĩ hũ nút này ngày thường không khen người, một khi khen hết sức có hiệu quả, ngay cả mẹ nàng cũng nịnh bợ.
Tiêu Chỉ Quân không biết nàng đang cười cái gì, nhưng nhìn nàng tươi cười liền thư giãn chân mày, nói tiếp: "Ít ngày nữa phụ thân Lý Hải Vân sẽ về Nghiệp Kinh, khả năng cao thăng nhiệm lên phủ Thiếu Khanh. Thái Phủ Tự nắm giữ thu chi vàng bạc thuế ruộng quốc khố, quyền cao chức trọng, tất nhiên Thái tử và Lão Tam sẽ cực lực mượn sức, vì tránh hiềm khích, ngày sau nên ít tiếp xúc."
An Trường Kha "ồ" một tiếng, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Công Chúa muốn tránh hiềm khích, hay là không muốn ta lui tới với biểu ca?"
Tiêu Chỉ Quân hơi cứng sắc mặt, im lặng một lát, mới thong thả nói: "...... Ta không thích hắn."
Tươi cười trên mặt An Trường Kha lớn hơn nữa, nheo mắt nói: "Người không thích, vậy về sau ta ít lui tới với hắn là được."
Môi Tiêu Chỉ Quân mím thành một đường thẳng tắp