Người trước mặt rũ đầu, giữa mày nhiễm ảo não, tựa hồ vô cùng canh cánh trong lòng đoạn chuyện cũ này, cũng hết sức áy náy.
An Trường Kha ủ rũ lúc lâu, ỉu xìu mà rũ mắt, giải thích: "Khi ta mười tuổi ngã xuống nước, đã sốt cao một hồi. Sau khi khỏi, không nhớ được đầy đủ nhiều chuyện trước kia." Dừng một chút, nói: "Không phải ta cố ý quên......"
An Trường Kha thật sự rất khó chịu, cũng cảm thấy áy náy. Chuyện cũ xa xăm lại trân quý như vậy, y lại vô tình quên mất, chỉ có một mình Tiêu Chỉ Quân nhớ rõ, thậm chí còn bảo vệ hứa hẹn xa xôi năm xưa, chỉ cần nghĩ vậy, nàng liền cảm thấy bản thân như đã vứt bỏ Tiêu Chỉ Quân chín tuổi trong quá khứ.
Đời này họ nói rõ, nhưng đời trước thì sao?
An Trường Kha chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến, vì sao Tiêu Chỉ Quân chưa từng gặp mặt mà lại cố chấp với nàng như vậy. Cưới nàng về vương phủ, sau này không màng triều thần phản đối, khư khư cố chấp lập nàng làm hậu, cho nàng tôn vinh dưới một người trên vạn người.
Sau khi hai người chia tay rất nhiều năm, Tiêu Chỉ Quân thực hiện lời hứa của mình. Chỉ là An Trường Kha đã sớm quên đi chuyện cũ, né tránh tay nàng.
Vì thế hai người một trầm mặc không nói, một sợ hãi trốn tránh. Cứ vậy để vuột mất, ảm đạm kết thúc.
Nhưng An Trường Kha nàng lại không biết cả hai kiếp Tiêu Chỉ Quân chỉ yêu một mình nàng.
An Trường Khanh cảm thấy ngực rút đau, từng đợt nhẹ như mạng nhện, dần dần bao bọc lấy cả trái tim nàng, khiến nàng phải nắm chặt bàn tay mới có thể giảm bớt nỗi đau khôn kể.
Khi nàng chìm đắm vào đời trước, khó chịu không thở nổi, một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dừng trên đỉnh đầu, sau đó xoa xoa rồi vuốt.
"Không sao, ta còn nhớ. Nàng muốn biết, ta nói tiếp cho nàng nghe." Tiêu Chỉ Quân nhàn nhạt nói.
Kỳ thật không có quá nhiều chuyện để kể, cuộc săn bắn tính tới tính lui chỉ mười lăm ngày, hai người làm bạn với nhau chừng mười ngày. Hai đứa bé không được yêu thương, không có nhiều trò chơi, trốn ở trong tẩm cung hẻo lánh của Tiêu Chỉ Quân, chia sẻ một miếng điểm tâm, hoặc là kể chuyện cho đối phương.
Giống một dòng suối nhẹ nhàng, dòng nước nhỏ chảy qua, an ổn yên lặng.
Đại khái là Tiêu Chỉ Quân thoát khỏi trói buộc của thâm cung, trải qua mười lăm ngày an bình nhất. Sau khi mẫu phi qua đời, một mình nàng giãy dụa trong thâm cung, trải qua ngươi lừa ta gạt, thoải mái chìm nổi, cũng càng thêm hoài niệm cảm giác an bình.
Trước kia Thường Tại Xương luôn tỏ vẻ khinh thường cái cách dừng chân không tiến của nàng.
"Đường đường là Bắc Chiến Vương là một Nhị Công Chúa, cũng có lúc chùn bước như thế? Nếu ngươi thật sự thích nàng, muốn ở bên nàng, An Tri Khác có thể không chịu hả? Dù sao cũng chỉ là thứ nữ không được sủng ái."
Thường Tại Xương nói quá đơn giản, tâm tư Tiêu Chỉ Quân lại quá nặng nề.
Nàng là Bắc Chiến Vương Công Chúa thanh danh hỗn độn đôi tay nhiễm máu, trên phố có vô số đồn đãi về nàng, tùy tiện nhặt một chuyện, cũng có thể ngăn em bé khóc đêm; mà An Trường Kha cũng đã trưởng thành, vẫn không được sủng ái, nhưng mơ hồ vẫn là bộ dáng đơn thuần như lúc bé.
Tiêu Chỉ Quân thường xuyên hoài niệm ngày xưa, cũng hiểu rõ, năm tháng biến đổi, có những chuyện đã trải qua, dù là bạn thân nhất, cũng mỗi người một ngả. Huống chi bọn họ chỉ ở chung nửa tháng, An Trường Kha lại sớm quên mất đoạn thời gian đó.
Nàng không muốn phá hỏng đoạn an bình ngắn ngủi trong trí nhớ. Cho nên trước nay chỉ ở xa mà hỏi thăm tin tức của nàng, có thể giúp thì giúp. Nếu không phải sau này tuổi dần lớn, trong cung bắt đầu nhúng tay vào hôn sự của nàng, nàng sẽ không nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cầu ý chỉ của Thái Hậu, cưới người vào phủ. Trước đại hôn, Tiêu Chỉ Quân từng hối hận nhất thời xúc động quấy nhiễu An Trường Kha, nhưng mà hiện giờ nhìn người trước mắt, lòng chỉ có tràn đầy may mắn.
May mắn...... May mắn nàng ấy chưa từng thay đổi.
"Lâu như vậy, người vẫn nhớ?" Rốt cuộc An Trường Kha ngước mắt nhìn Tiêu Chỉ Quân.
Sao không nhớ chứ?
Tiêu Chỉ Quân nàng không có nhiều hồi ức trân quý, khi ngươi lừa ta gạt vết đao liếm máu, mỗi lần đều lấy hồi ức trân quý ra thưởng thức, vượt qua những năm tháng ảm đạm không ánh sáng.
"Trí nhớ ta tốt." Tiêu Chỉ Quân chăm chú nhìn nàng, ôn tồn nói.
......
Vì thế một ngày này, An Trường Kha ngồi trong sân phủ tướng quân, tắm ánh nắng dạt dào ấm áp, nghe Tiêu Chỉ Quân kể lại từng kỷ niệm lúc nhỏ.
Tuy An Trường Kha đều đã quên, nhưng mỗi một câu của Tiêu Chỉ Quân, đều khiến nàng có loại cảm giác quen thuộc, Tiêu Chỉ Quân nói bản thân vì nàng ra mặt đánh nhau bị thương, An Trường Kha ngồi xổm trước mặt nàng, đôi mắt đỏ bừng còn phồng má nỗ lực thổi thổi vết thương thời điểm cho nàng.
An Trường Kha lúc đó bỗng nhiên tiếp một câu: "Nhạ Nhạ thổi thổi, đau bay bay."
Tiêu Chỉ Quân quay đầu nhìn nàng, trong mắt An Trường Kha đựng đầy vụn ánh sáng: "Khi còn nhỏ mẹ thường dỗ ta như vậy."
Vì thế những lời này được An Trường Kha tiểu bé con học, đi dỗ Tiêu Chỉ Quân bị thương.
Vẻ mặt Tiêu Chỉ Quân mềm mại, ngón tay đưa qua kẽ ngón tay của nàng, nắm chặt, nói: "Nàng xem, kỳ thật nàng còn nhớ rõ."
An Trường Kha hơi nghiêng đầu, cười với Tiêu Chỉ Quân: "Người kể nhiều cho ta đi, có lẽ ta cũng nhớ ra rồi."
Tiêu Chỉ Quân dẫn nàng vào trong phòng, trầm ổn cất tiếng.
***
Sáng sớm ngày kế, An Trường Kha và Tiêu Chỉ Quân cùng xuất phát đến Lương Châu.
Lúc An Trường Kha bị gọi dậy còn hơi ngây ngốc, nàng cho rằng lần này Tiêu Chỉ Quân đi, dù gì cũng liên quan đến đại sự hai nước, đưa gia quyến theo hình như cũng kỳ cục. Bởi vậy tuy trong lòng ẩn không nỡ, nhưng nàng cũng không nói gì thêm.
Cho đến khi Tiêu Chỉ Quân thay xong xiêm y, thấy nàng bất động, mới nghi hoặc hỏi sao nàng còn chưa thay y phục.
An Trường Khanm mới biết, hóa ra nàng chuẩn bị đưa mình đi cùng.
Tiêu Chỉ Quân thấy nàng ngơ ngác không động, bừng tỉnh hiểu ra, có chút phiền muộn mà nói: "Hôm qua quên nói với nàng. Lần này đi không có gì nguy hiểm. Không phải nàng thích dã ngọc? Ta đưa nàng đi chọn mấy khối nguyên liệu tốt."
An Trường Khanm phản ứng lại, mặt mày hớn hở mà thay xiêm y. Ra cửa cùng Tiêu Chỉ Quân.
Sắp ra