Dùng xong cơm tối, đi lại vài vòng trong sân cho tiêu thức ăn, rồi rửa mặt nghỉ ngơi.
Giờ là tháng sáu, tuy thời tiết dần biến nhiệt, nhưng bắc địa cũng chỉ ấm áp lên, còn chưa tới mùa hạ nóng bức. Nhưng An Trường Kha lại sợ nóng dị thường, mặc trung y đắp chăn mỏng cứ luôn gào nóng, còn ghét bỏ độ ấm trên người Tiêu Chỉ Quân, không muốn nàng ôm. Thật sự không có biện pháp, Tiêu Chỉ Quân cho người dùng tơ lụa làm mấy bộ trung y ngắn.
Tay áo và ống quần đều ngắn hơn phân nửa trung y bình thường, lộ ra hơn nửa cánh tay và chân, tơ lụa trơn nhẵn nhẹ nhàng không dính người, An Trường Kha mới không kêu nóng mỗi đêm nữa.
Đêm nay rửa mặt xong, An Trường Kha ngồi ở đầu giường tự hỏi làm sao để hoàn thiện điều lệ hơn. Tiêu Chỉ Quân bước vào, thấy nàng mặc xiêm y nhẹ nhàng đợi trên giường, trong lòng liền nổi lửa nóng.
Nàng sải bước tiến lên, buông màn trướng ngoài giường xuống, hôn lên khóe miệng An Trường Kha một cái, lại thuần thục lấy một viên đan dược trong tủ đầu giường: "Đêm nay thử cái này xem? Hồ Thị Phi nói có thể trợ hứng, cũng tốt cho thân thể nàng......"
An Trường Kha theo bản năng muốn cự tuyệt, mấy ngày nay thời tiết nóng, nằm cũng ngại nóng, làm chuyện như vậy càng nóng. Nhưng đối diện ánh mắt đốt người của Tiêu Chỉ Quân, ngực nàng run lên, từng đợt tê dại lan tràn từ xương lên, muốn nói cự tuyệt cũng chậm một bước.
Đã phối hợp không biết bao nhiêu lần, Tiêu Chỉ Quân quen thuộc mỗi nơi vui sướng của nàng, nụ hôn rơi xuống sau tai nàng.
Vành tai An Trường Kha có chút thịt, trắng trẻo mềm mại, Tiêu Chỉ Quân luôn thích.
Chỉ là trong chốc lát, nàng phát hiện chỗ không thích hợp. Lui người ra sau một chút, lại kéo màn trướng rơi lả tả lên, Tiêu Chỉ Quân nheo mắt nhìn vị trí sau tai An Trường Kha -- gần sát gốc tai, đột ngột xuất hiện mấy hoa văn đỏ như vảy cá.
Không nhiều lắm, cũng ba bốn miếng, vảy màu đỏ như máu vòng quanh tai, thoạt nhìn yêu dã hoặc nhân.
Nhưng lúc này Tiêu Chỉ Quân không sinh ra chút tâm tư kiều diễm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sau tai, nhưng không cảm giác được bất luận khác thường gì. Nếu không phải hàng đêm nàng lưu luyến nơi này, cơ hồ sẽ cho rằng ấn ký này đã sớm tồn tại.
An Trường Kha bị nàng vuốt ve có chút ngứa, tình ý nhất thời gợi lên chưa thu hồi, đuôi mắt còn mang theo ngượng ngùng ửng hồng, thấy nàng nhìn chằm chằm mình bất động, cho rằng nàng lại đang cân nhắc cái gì mới mẻ. Vừa ngượng ngùng vừa chờ mong nhìn về phía người kia.
Tiêu Chỉ Quân cũng không còn nửa phần tâm tư, thấy nàng không hề có cảm giác, liền tạm thời kiềm chế không nói. Chuẩn bị ngày mai đi hỏi Hồ Thị Phi.
"???"An Trường Kha đầy mờ mịt bị nàng ôm lấy đi ngủ, chỉ cảm thấy thân thể hơi nóng, nhưng Tiêu Chỉ Quân không có ý tiếp tục, nàng cũng không tiện chủ động mở miệng, liền bực mình quay người đi, tự nhiên đi ngủ.
Mà Tiêu Chỉ Quân còn nghĩ đến hoa văn đột nhiên xuất hiện kia, lại nhớ đến mấy ngày nay An Trường Kha có chút phản ứng bất thường, tâm tình càng nặng nề.
Thật vất vả chờ đến hừng đông hôm sau, Tiêu Chỉ Quân vội vàng rửa mặt, cũng không dùng cơm sáng với An Trường Kha, đã ra ngoài tìm Hồ Thị Phi.
......
Hồ Thị Phi dậy sớm luyện Ngũ Cầm Hí, những ngày Dư Tiêu trở về Nhạn Châu đều đi theo lão làm dược đồng, lúc này cũng đang theo lão luyện tượng mô tượng dạng.
Tiêu Chỉ Quân tiến vào, nhìn thấy một già một trẻ, ánh mắt dừng trên mặt Dư Tiêu một chút, mới nói với Hồ Thị Phi: "Ra nơi khác nói chuyện, tìm ngươi có việc." Thấy sắc mặt của nàng nghiêm trọng, Hồ Thị Phi đành dừng động tác, dẫn nàng đến thư phòng. Dư Tiêu hiểu chuyện đưa trà tới, lại lui nhanh ra ngoài.
Tiêu Chỉ Quân nói phát hiện hôm qua cho lão nghe. Lại cường điệu nói mấy ngày nay An Trường Kha khác thường.
Hồ Thị Phi trầm ngâm một hồi, khẳng định nói: "Vài ngày trước ta mới bắt mạch cho Công Chúa phi, thân thể Công Chúa phi khoẻ mạnh, tuyệt đối không có trở ngại."
"Vậy sau tai bỗng xuất hiện ấn ký là chuyện thế nào?"
Hồ Thị Phi vuốt ria mép nghĩ nghĩ, nói: "Khó mà nói, vẫn phải tận mắt nhìn xem."
"Vậy giờ đi thôi." Nói xong, lại ngừng một chút, nói: "Ta vẫn chưa nói với nàng ấy, nếu...... Nếu thật là bệnh lạ gì đó, đừng vội nói cho nàng."
Hồ Thị Phi chưa bao giờ thấy Tiêu Chỉ Quân thấp thỏm do dự như thế, lắc lắc đầu, kêu Dư Tiêu mang hòm thuốc. Đến phủ tướng quân với Tiêu Chỉ Quân.
Mấy hôm nay An Trường Kha thấy Hồ Thị Phi đến gặp thành quen, thấy hai người phía sau Tiêu Chỉ Quân, liền bất đắc dĩ cười: "Sao lại mời Hồ đại phu đến nữa, đã nói ta không sao rồi mà."
Từ lúc nàng bắt đầu ngủ không ngon rồi uống canh an thần liền phun ra, cách mấy ngày Tiêu Chỉ Quân lại bắt Hồ Thị Phi bắt mạch cho nàng.
Tiêu Chỉ Quân vẫn chưa nói, Hồ Thị Phi đã đáp lời trước: "Không việc gì, chỉ bắt mạch chút thôi."
Dư Tiêu hành lễ với An Trường Kha, thuần thục mở hòm thuốc đặt vào tay Hồ Thị Phi, sau đó thối lui một bước, gạt ra vị trí để Hồ Thị Phi xem bệnh.
Đầu tiên là bắt mạch, mạch tượng bình phẳng hữu lực, cũng không có gì không ổn. Hồ Thị Phi hơi nhíu mày, lại đi xem mắt xem lưỡi An Trường Khanh...... sau đó tự nhiên mà nhìn sau tai. Quả nhiên nơi đó có một mảnh hoa văn nhỏ màu đỏ dạng vẩy cá.
Nhưng Hồ Thị Phi dùng ngón tay xoa xoa, không thấy có gì như nhan liệu đặc thù, trái lại giống trời sinh đã có trên da. Nhất thời lão cũng không rõ là chuyện gì, chỉ tự nhiên thu tay, như thường nói: "Thân thể Công Chúa phi không có gì lo ngại, chỉ có chút nóng, cần thức ăn thanh đạm."
An Trường Kha cho Tiêu Chỉ Quân một ánh mắt "Người xem, căn bản không có sao". Tiêu Chỉ Quân cũng tự nhiên cười cười với nàng, nhân cơ hội đưa Hồ Thị Phi ra ngoài, dò hỏi tình hình.
Hồ Thị Phi cũng nhìn không rõ nguyên cớ, chỉ có thể nói: "Mạch tượng của Công Chúa phi cũng không khác thường, ấn ký sau tai nhất thời không nhìn ra nguyên do, trước đây cũng chưa bao giờ nghe nói có loại dấu hiệu bệnh lạ này. Ta cần trở về tìm kiếm sách y, xem người xưa có ghi lại không. Nhưng trước mắt Công Chúa phi rất khỏe, ngài cũng đừng quá lo lắng."
Tiêu Chỉ Quân cũng không muốn quá lo lắng, nhưng chuyện liên quan đến An Trường Kha, nàng không muốn coi nhẹ chút nào. Thấy Hồ Thị Phi nói vậy, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Trong phòng, Dư Tiêu thu dọn hòm thuốc, lại bị An Trường Kha giữ chặt hỏi chuyện, hỏi hắn bên cạnh Hồ Thị Phi sống thế nào.
Từ khi đưa người từ Lương Châu về, bên cạnh An Trường Kha có An Thi hầu hạ, Dư Tiêu lại nhỏ, An Trường Kha không an bài việc làm cho hắn. Chỉ bảo An Thi đưa hắn theo, sau đó đúng lúc Hồ Thị Phi thiếu dược đồng, An Trường Kha nghĩ Dư Tiêu lanh lợi, đi theo Hồ Thị Phi cũng có thể học chút ít, liền đưa người đi.
Gần đây Dư Tiêu phát triển không ít, ngày xưa ăn không đủ no mặc không đủ ấm, gầy yếu như bé gái. Hiện tại có lẽ có ngày tháng an ổn, lại ngày ngày đi theo Hồ Thị Phi luyện Ngũ Cầm Hí, trên người có chút thịt, cũng cao lên nhiều. Trước mắt mặc áo ngoài