Nhạn Châu.
Trước mắt đã là tháng 10, Nhạn Châu đã dần dần lạnh, giờ này năm ngoái, các bá tánh không phải vì sống qua mùa đông mà lo, thì cũng là cảnh giác người Bắc Địch đánh tới, chuẩn bị cho chiến sự. Mùa thu Nhạn Châu năm nay, lại náo nhiệt khác năm trước.
Mùa thu là mùa thu hoạch, tuy nói đất đai cằn cỗi, mùa xuân năm nay lại gặp tuyết tai, thu hoạch vụ thu ít hơn năm trước, nhưng các bá tánh lại không lo chút nào. Đầu tiên là Bắc Chiến Vương Công Chúa miễn thu thuế năm nay, rồi bốn phía chinh công đào kênh làm mương, đến bá tánh không chỉ có đồ ăn, còn có tiền công. Từ mùa hè đến mùa thu, bắt đầu làm việc tích góp đồ ăn và tiền công cũng đủ cho các bá tánh vượt qua mùa đông năm nay, tính thêm lương thực thu hoạch mùa thu, năm nay có thể là một năm sống rất náo nhiệt.
Hơn nữa đã đẩy lui Bắc Địch, thành Nhạn Châu hân hoan náo nhiệt một mảnh.
Trong phủ tướng quân, An Trường Kha ưỡn bụng, vẫn siêng năng mà xem công văn An Thi đưa tới.
Vào trung tuần tháng 9 bụng nàng bắt đầu to lên, tới tháng 10, bụng càng lúc càng lớn, xiêm y không che lấp được, liền cứ cáo ốm không ra, an tâm tĩnh dưỡng trong phủ.
Hạ nhân trong phủ cũng đã sàng chọn một lần, có thể lưu lại đều kín miệng trung thành còn ký tử khế, hạ nhân còn lại đều phái đến ngoại viện làm việc. Hồ Thị Phi và Dư Tiêu được đưa vào phủ, đã bắt đầu chuẩn bị đến khi nàng sinh.
Tin bệnh vừa mới truyền ra, đám người Tề Nguy cùng chư vị đại nhân quan thự đều tới cửa vấn an, Tiêu Chỉ Quân lấy lý do sinh bệnh cần tĩnh dưỡng cự tuyệt tất cả ngoài cửa. Chỉ là nhiều sự vụ ở quan thự Nhạn Châu cùng tác phường ban đầu đều do An Trường Kha xử lý, hiện giờ thiếu nàng, có chút như rắn mất đầu. Chư vị đại nhân với chủ sự tác phường tới cửa cầu kiến xin quyết định của An Trường Kha mấy phen, Tiêu Chỉ Quân nghĩ muốn cản, An Trường Kha lại ở trong phủ cũng phiền, cách bình phong nghị sự với mọi người, bắt đầu bảo An Thi đem công văn cần xử lý đưa đến phủ.
Khi Tiêu Chỉ Quân biết được mặt liền đen, nhưng không dám không cho nàng xem, cuối cùng hai người đều thối lui một bước, mỗi ngày cho phép An Trường Kha xử lý công vụ một canh giờ.
An Trường Kha phê công văn xong, mới vừa gác bút, liền thấy cửa thư phòng bị đẩy ra. Tiêu Chỉ Quân sải bước tiến vào, nói: "Đến giờ rồi."
Liếc đồng hồ cát một cái, An Trường Kha nhỏ giọng nói thầm: "Công Chúa còn chuẩn hơn đồng hồ nữa."
Tiêu Chỉ Quân giả vờ như không nghe thấy, thu dọn công văn mở ra trước mắt nàng, bảo An Thi đưa đến quan thự. Liền dắt nàng ra ngoài: "Đi hai vòng trước, bữa tối chuẩn bị canh sữa bò, ăn nhiều một chút."
Hai người nắm tay, xuyên qua hành lang gấp khúc, đến hoa viên phía sau.
Hoa viên đã sớm được sửa chữa một lần, núi giả nước chảy đình đài lầu các không thiếu một cái, so với lúc An Trường Kha vừa tới tráng lệ hơn nhiều. Từ khi bụng An Trường Kha to ra, trước bữa tối Tiêu Chỉ Quân đều phải cùng nàng đi tới nơi này một chút.
Đi dạo hai vòng trong vườn, hoạt động gân cốt, mới về chính phòng dùng cơm.
Đồ ăn cũng tỉ mỉ chuẩn bị, đầu bếp quân doanh điều tới đã đổi thành đầu bếp ở Nghiệp Kinh đặc biệt mời tới, tinh xảo ngon miệng hơn. Chén đĩa bày đầy bàn, mỗi loại không quá hai ba phần.
Bây giờ lượng ăn uống của An Trường Kha cũng dần dần nhỏ, tuy nhìn người vẫn mượt mà không ít, nhưng mỗi khi Tiêu Chỉ Quân thấy cái bụng nàng nhô ra, liền sợ nàng ăn ít, bảo đầu bếp đổi thức ăn dỗ nàng ăn nhiều chút.
Mỗi khi ăn cơm nàng nhìn Tiêu Chỉ Quân như gặp đại địch hận không thể ăn thay nàng, An Trường Kha chỉ có thể yên lặng thở dài.
Ban đầu bụng nàng chưa lớn còn tốt, Tiêu Chỉ Quân còn tính trầm ổn. Chỉ là từ lúc bụng nàng dần lộ ra, người này bắt đầu rối loạn.
Đưa toàn bộ công vụ chuyển đến phủ xử lý không nói, một ngày ba bữa hận không thể đếm cơm đút nàng ăn. Ăn ngon quá sợ thai nhi lớn bất thường. Ăn ít quá lại lo nàng có nơi nào không thoải mái.
An Trường Kha cảm thấy so sánh mình với nàng, Tiêu Chỉ Quân mới giống người mang thai đó, suốt ngày không có lúc nào yên ổn.
Hôm nay ăn cơm, Tiêu Chỉ Quân lại phá lệ trầm mặc, An Trường Kha an nhàn ăn xong một bữa, mới ý thức được hôm nay nàng trầm mặc đến không thích hợp. Buông đũa, cầm khăn tay An Thi đưa lau khô tay, An Trường Kha nghi hoặc mà nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
Tiêu Chỉ Quân im lặng một lát, mới lấy công văn giấu trong tay áo đưa nàng xem. An Trường Kha nghi hoặc mà nhận. Đợi xem xong, biểu tình liền lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Thái tử chọc tổ ong vò vẽ, hiện tại lại bảo người đi thu dọn cục diện rối rắm."
Thế cục phía nam vốn nằm trong dự đoán của Tiêu Chỉ Quân, chỉ là không ngờ sẽ bùng nổ nhanh chóng như thế, dựa theo dự đoán của nàng, ít nhất phải chờ tới khi An Trường Kha sinh xong, phía nam mới hoàn toàn loạn, An Khánh Đế rối rắm một phen sẽ lệnh nàng đi bình loạn. Chỉ là Thái tử tự đại ngu xuẩn hơn nàng tưởng tượng, mấy thủ tướng cũng không chịu nổi một kích như nàng dự tính, vậy mà đều sắp bị lưu dân giết đến cửa nhà.
Mâu thuẫn trở nên gay gắt, thời gian nàng đi bình loạn sớm hơn.
Hiện tại An Trường Kha đã có thai 6 tháng, dựa theo ghi lại trong bút ký, vị nam tử ẩn danh sinh sớm hơn nữ tử bình thường khoảng 2 tháng, An Trường Kha chắc cũng giống với nam tử kia chỉ cần 8 tháng, dự tính ngày sinh vào tháng 12.
Hiện giờ cách ngày sinh còn hai tháng, Tiêu Chỉ Quân lại phải lao tới phía nam bình loạn, vạn nhất nàng không thể về kịp......
Nàng không nói lo lắng, An Trường Kha lại hiểu.
"Khi nào người khởi hành?"
"Sáng sớm ngày mai."
An Trường Kha gật đầu, nói: "Hôm nay ta giúp người thu dọn hành trang."
"Không cần thu dọn." Tiêu Chỉ Quân nắm lấy tay nàng, ánh mắt lưu luyến, môi giật giật, tựa muốn nói gì lại không biết nên mở miệng thế nào, thật lâu sau mới ôm chặt nàng, thở dài nói một câu xin lỗi.
Lấy thân dị tộc mang thai, vốn đã vất vả, lại không biết rõ nàng có nguy hiểm gì khi sinh không. Sắp sinh càng như đi dạo quỷ môn quan một chuyến, mà không biết đến lúc đó Tiêu Chỉ Quân nàng có thể gấp gáp trở về bên cạnh nàng không.
An Trường Kha chạm lên mu bàn tay nàng, ngón tay đan vào tay nàng, cười nói: "Không phải lần đầu xuất chinh, ta ở nhà chờ người."
Nếu đặt vào trước đây, nàng tất thấp thỏm bất an. Nhưng hiện giờ nàng đã sớm không phải thứ nữ nhút nhát vô dụng. Nàng có thể xử lý sự vụ Nhạn Châu gọn gàng, cũng có thể làm tướng quân của nàng xuất chinh không lo lắng. Hiện giờ, nàng đã không sợ.
Nàng tin Tiêu Chỉ Quân có thể bình ổn phía nam, nàng cũng tin bản thân có thể bảo vệ tốt gia môn, chờ Tiêu Chỉ Quân chiến thắng trở về.
Nàng nắm tay nữ nhân trước mặt, đặt lên bụng mình, chậm rãi nói: "Con rất ngoan, sẽ không làm khổ ta. Chờ người bình ổn châu quận phía nam, chúng ta sẽ đến phía nam xem xem." Trong mắt nàng hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Ta chưa từng tới phía nam."
Tiêu Chỉ Quân vốn có chút nôn nóng, trong tiếng nói ôn hòa của nàng trở nên bình tĩnh. Nàng vùi đầu vào cổ An Trường Kha hít một hơi thật sâu, lại nghiêm túc xoa bụng nàng, nói: "Được, chờ ta bình ổn phía nam, đưa nàng đi chơi."
Đêm nay, hai người ôm nhau ngủ. Bụng An Trường Kha lớn, chỉ có thể nằm nghiêng. Tiêu Chỉ Quân để nàng gối lên cánh tay mình, một tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
An Trường Kha buồn ngủ, lúc này đã ngủ sâu. Tiêu Chỉ Quân lại không ngủ được, nhìn nàng suốt một đêm, cho đến khi chân trời hiện ra một tia nắng, mới nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, tay chân nhẹ nhàng mà đứng dậy rời đi.
An Thi nghe thấy động tĩnh tới xem xét, bị Tiêu Chỉ Quân ra dấu im