Tiêu Chỉ Quân nhận được hồi âm từ Nhạn Châu, người đã tới Ung Châu. Vào tháng 11, thời tiết càng thêm lạnh, Ung Châu ở phương nam, các bá tánh cũng đã mặc thêm áo bông.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, nhìn phương bắc xa xa, lúc này, hẳn là Nhạn Châu đã có tuyết rơi.
Cửa thành Ung Châu chậm rãi đẩy ra, tiếng kẽo kẹt kẹt nặng nề kéo suy nghĩ của nàng về, hai vạn quân Nhạn Châu đi theo sau Tiêu Chỉ Quân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khang Hoằng dẫn người ra đón.
Tráng Vũ tướng quân Khang Hoằng là một trong mười hai tướng quân, chính là thuộc cấp trực hệ Tiết Khởi, cũng là bè phái của Tam hoàng tử. Khang Hoằng chỉ hơn 30 tuổi, cao lớn cường tráng, da ngăm đen thô ráp, vừa thấy là người quân ngũ, khác với tên sâu mọt Tả Khâu sống trong nhung lụa dựa vào hậu đài. Hắn có chút bản lĩnh.
Nhưng tình hình Ung Châu so với Khánh Châu không tốt hơn bao nhiêu, lưu dân làm loạn, cường hào bị giết, thậm chí còn phá tan phòng tuyến Ung Châu, đánh tới Nguyễn Châu.
Ngấm ngầm có chủ ý gì, không cần Tiêu Chỉ Quân phí tâm tư đi đoán. Không gì ngoài muốn mượn loạn lạc phương nam đánh Thái tử một quyền, nếu tình hình càng gay gắt, tội Thái tử phạm càng nghiêm trọng, dù không thể lôi Thái tử xuống ngựa, cũng có thể khiến ác danh của hắn truyền xa. Người kế vị một nước, nếu thanh danh không tốt, vị trí dưới mông cũng không vững chắc.
Khang Hoằng giục ngựa tiến lên hành lễ, nghênh Tiêu Chỉ Quân vào thành.
Dọc đường đi, thấy đường phố tiêu điều, nhà cửa đổ sập, thậm chí mặt đất còn có vết máu đỏ sậm...... Hết thảy đều tỏ rõ trong thành đã từng xảy ra náo động. Khang Hoằng không như phế vật Tả Khâu, lưu dân không thể chiếm lĩnh thành trì, sau khi náo động, dần dần chiếm cứ quận huyện xung quanh.
Hiện giờ trong thành còn tính thái bình, chỉ là bá tánh bình thường không dám ra khỏi thành, cũng không dám lên phố, cả ngày trốn trong nhà. Nơi nơi trong thành có thể thấy binh lính tuần tra, không khí thật sự lạnh băng.
Tiêu Chỉ Quân thu cảm xúc, xuống ngựa theo hắn vào phủ, không khách khí mà ngồi xuống chủ vị: "Thế cục Ung Châu như thế nào?"
Khang Hoằng sớm biết được hành động của nàng ở Khánh Châu, ánh mắt chợt lóe, cẩn thận nói: "Lưu dân chiếm cứ quận Quảng Bình, phần lớn binh lực tập trung ở đó. Mạt tướng từng phái người đến chiêu hàng, nhưng những loạn dân này đều cự tuyệt không chịu. Sau đó cũng từng giao chiến mấy lần, nhưng trong lưu dân có quân sư mưu lược hơn người, ngay cả mạt tướng cũng ăn mệt. Liền không chủ động tiến công nữa. Chỉ chờ ngài đến chủ trì đại cục."
Tiêu Chỉ Quân nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không tiếp lời hắn, chỉ nói: "Tướng sĩ đi một đường tới, người kiệt sức, ngựa hết hơi, việc này để sau rồi nghị."
Khang Hoằng sửng sốt, có chút sốt ruột nói: "Lưu dân làm loạn há có thể kéo dài? Mạt tướng nghe nói ở Khánh Châu, Công Chúa không tốn một binh một tốt đã bình dân loạn, tuy khiến người kính nể, nhưng tình thế Ung Châu khác Khánh Châu, mỗi lưu dân hung hãn dị thường, nếu không sớm ngày giải quyết, sợ sẽ gây thành mối họa lớn hơn!"
"Khang tướng quân đã có thể chờ bổn Công Chúa đến chủ trì đại cục, có thể thấy việc này cũng không gấp gáp." Tiêu Chỉ Quân quét hắn một cái, đứng dậy nói: "Ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước, việc này ngày khác lại nghị."
Nói xong mặc kệ sắc mặt Khang Hoằng, đứng dậy rời đi.
Khang Hoằng nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, sắc mặt bất định, thật lâu sau mới gọi người đến phân phó: "Để ý bọn họ cho ta, có việc nhanh tới báo."
......
Tới Ung Châu, quả thực Tiêu Chỉ Quân không vội chút nào, không sấm rền gió cuốn như lúc ở Khánh Châu, không hỏi tội cường hào Ung Châu, cũng không phái binh ổn định quận Quảng Bình. Khang Hoằng đi hỏi ba lần, nàng chỉ nói để sau rồi nghị.
Khang Hoằng không đoán được ý nghĩ của nàng, mấy ngày liên tiếp sắc mặt đều không tốt.
Mà cường hào Ung Châu cũng sốt ruột phát bực. Hôm đó chúng cường hào tụ tập một chỗ, thương nghị nên làm cái gì bây giờ.
Bọn họ vốn cũng không coi Bắc Chiến Vương Công Chúa ra gì, đó là hung thần ác sát thì thế nào? Cường long không áp được bọn rắn độc, nàng ở bắc địa có thể như cá gặp nước, tới phía nam thì sao, còn không phải nghe bọn hắn? Nhiều nhất chỉ tốn chút bạc. Nhưng ai ngờ nàng không nói đạo lý, tới Khánh Châu ba ngày, liền chém cả nhà Thạch gia. Ra tay không chút lưu tình như vậy, thật sự khiến người sợ hãi.
Nhóm cường hào giao tiếp nhiều với người quan phủ, nói chuyện làm việc đều thích lòng vòng để lại ba phần, chưa bao giờ gặp sát thần nói cũng không cho nói trực tiếp giết luôn, nhất thời mỗi người cảm thấy bất an.
Không chờ Tiêu Chỉ Quân đến Ung Châu, liền đi tìm chủ tướng Khang Hoằng.
Mấy năm nay đừng nói các quý nhân Nghiệp Kinh, chính Khang Hoằng và quân Ung Châu, mỗi năm đều lấy không ít bạc trong tay họ. Làm trao đổi, tự nhiên Khang Hoằng sẽ che chở bọn họ.
Nhóm cường hào ầm ĩ hỗn loạn một hồi, ai cũng lưỡng lự. Cho đến khi Khang Hoằng tới, mới tức khắc an tĩnh lại.
Có người vội vàng hỏi: "Khang tướng quân, thế nào?"
Sắc mặt Khang Hoằng vững vàng, ánh mắt nhìn quét một vòng rồi nói: "Ta đã nói có thể bảo vệ các vị, cần gì phải làm vẻ như thế?"
Nhóm cường hào thầm nghĩ không cẩn thận sẽ có kết cục bị trảm cả nhà, ai có thể không vội? Chỉ là thường ngày Khang Hoằng dựng ảnh hưởng sâu, nhất thời không có ai ngang nhiên bắt bẻ hắn. Chỉ có người ngượng ngùng nói: "Đây...... dù gì cũng liên quan đến tính mạng tài sản của bọn ta......"
Khang Hoằng liếc người vừa nói một cái, nói: "Đó là Bắc Chiến Vương Công Chúa thì làm sao? Không có chứng cứ, ả cũng không thể dễ dàng giết người. Huống hồ ta mới là chủ tướng Ung Châu, muốn hỏi tội luận trảm, cũng nên qua tay ta trước. Các ngươi thành thật ở trong nhà quản tốt con cháu là được. Sau này không có việc gì, không cần tìm ta, phàm là có ta, tất bảo vệ các ngươi vô sự."
Nhóm cường hào hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
***
"Khang Hoằng từng đi gặp bọn họ?" Tiêu Chỉ Quân đứng bên cửa sổ, nghe Tạ Lăng bẩm báo.
"Vâng, chẳng qua hình như hai bên đều không vui vẻ lắm. Phỏng chừng mấy ngày nữa, sẽ có người đệ đầu danh trạng thôi." Tạ Lăng nói.
Đây là kế hoạch Tiêu Chỉ Quân sớm định ra. Ung Châu không giống Khánh Châu, Tả Khâu vô năng, tướng sĩ cũng không trung thành