Tiệc rượu đơn giản chỉ ngắm hoa ngâm thơ, uống rượu nghe khúc. Vì Thái tử luôn thể hiện tính tình ôn hòa với bên ngoài, các công tử tiểu thư thấy hắn lên tiếng, không hề câu nệ nữa, không khí bữa tiệc náo nhiệt rất nhiều.
An Trường Kha dửng dưng mà ngồi, bộ dáng không thân thiện, nếu có người nói chuyện với nàng, nàng sẽ khách khí đáp hai câu, lúc khác chỉ lẳng lặng thưởng cảnh, tuy không hợp với cảnh tượng náo nhiệt, nhưng cũng khiến người chú ý.
Mặc dù từ khi nàng ngồi xuống chưa mở miệng nói mấy câu, nhưng con cháu thế gia trong bữa tiệc không ngừng quét sang phía nàng. Mọi người đều biết đây là Bắc Chiến Công Chúa phi, nghe không ít đồn đãi về nàng, nhưng chân chính nhìn thấy lại là lần đầu.
Ánh mắt đầu tiên, cảm thấy bá tánh truyền nàng là tiên nhân hạ phàm cũng không phải không có đạo lý. Dung mạo nàng cực đẹp, ngũ quan tinh điêu tế trác, diễm lệ nhưng không mị tục; thân hình cao dài, vai bình eo thon, chỉ mặc áo lụa xanh lá đơn giản an tĩnh ngồi, đã như trúc xanh cao ngất.
Nhưng đây không phải chỗ hấp dẫn người khác nhất của nàng. Người Nghiệp sùng đẹp, mỹ nhân đô thành Nghiệp Kinh như cá chép qua sông, nhưng không có phong thái rực rỡ như nàng-- chỉ nhàn nhạt ngồi đó, không cần nói, nhẹ nâng gương mặt, liền hiện hết quý khí thiên gia. So sánh với khí thế Thái tử hay bất kì công chúa tiểu thư ngồi ở đây, cũng không thua kém chút nào.
Quý khí toàn thân này, chỉ có cuộc sống kim tôn ngọc quý mới có thể ôn dưỡng ra.
Bọn họ vốn cho rằng An Trường Kha nương thân gả vào vương phủ, mặc dù nghe đồn Bắc Chiến Vương Công Chúa sủng ái nàng thế nào, cũng chỉ có cái danh phận như kỹ nữ thôi.
Trước khi nàng xuất hiện, không ít người còn trộm nghĩ trong lòng, không biết Thái tử mời vị Công Chúa phi này tới làm gì. Chẳng phải bọn họ còn phải nên tránh tiếp xúc nhau? Dù gì ai cũng không muốn trêu chọc Bắc Chiến Vương Công Chúa.
Hiện giờ gặp được người thật, vừa cảm thấy đau mặt, vừa không nhịn được hâm mộ Bắc Chiến Vương Công Chúa. Bưng chén rượu nóng lòng muốn thử nói chuyện vài câu với An Trường Kha.
- - chỉ tiếc Bắc Chiến Công Chúa phi không quá để ý bọn họ.
Nhưng mỹ nhân luôn có tính tình riêng, bọn họ nghĩ vậy cũng thoải mái rất nhiều, phẩm rượu nhìn những người khác tiếp tục đi bắt chuyện, sau đó chưa nói được hai câu liền hậm hực mất vui trở lại.
An Trường Kha không rõ vì sao những con cháu thế gia này bỗng thân thiện với nàng như vậy, sau lưng những con cháu thế gia chính là thế lực các thế gia đại tộc và triều đình, mà bọn họ có thể xuất hiện ở đây. Chứng tỏ gia tộc sau bọn họ, ít nhiều dựa vào hoặc thân cận Thái tử.
Những người này là đồng minh của Thái tử, vậy là địch nhân của nàng. Thần sắc nàng càng ngưng trọng, địch nhân bỗng vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo. Nàng âm thầm đề phòng, hoài nghi những người này thân thiện với nàng như thế là Thái tử bày mưu đặt kế, chỉ là không biết đang mưu đồ cái gì.
Nàng rũ mắt suy tư Thái tử còn có thể nhẫn bao lâu, liền nghe bàn đối diện nàng nói: "Nói chút chuyện Nghiệp Kinh thật sự không thú vị, không bằng Công Chúa phi kể cho chúng ta nghe chuyện ở Nhạn Châu? Trong những người ở đây, chưa từng đi đến Nhạn Châu."
Đề nghị này của hắn, nhận được không ít tán đồng. Ngay cả Thái tử cũng cảm thấy hứng thú nói: "Trước đây đều nói Nhạn Châu cằn cỗi khổ hàn. Nhưng nửa năm nay ta lại nghe nói bá tánh Nhạn Châu giàu có, bắc địa không ít lưu dân đều dìu già dắt trẻ đến Nhạn Châu."
"Không sai, ta cũng từng nghe nói." Một người khác tiếp lời: "Nghe nói Nhạn Châu còn có một loại vòng nước, đặt ở bờ sông liền có thể tự động múc nước tưới ruộng, là thật sao?"
Mỗi người bọn họ hỏi từng vấn đề, trừ bỏ dụng tâm kín đáo muốn thử, đa phần xác thật là cảm thấy hứng thú với Nhạn Châu.
An Trường Kha hơi suy tư, liền nhặt chuyện có thể nói kể cho họ nghe. Tiếng nói của nàng thanh lạnh, tốc độ không nhanh không chậm, nói thật chuyện ở Nhạn Châu. Thí dụ như gầu nước, gieo trồng khoai ngọt, còn có nhiều chính sách được thực hiện...... Từng việc được nhắc đến, trật tự rõ ràng, vào sâu ra ít, dễ hiểu lại thú vị. Con cháu thế gia tự xưng học thức hơn người cũng không thể thừa nhận, bọn họ ở Nghiệp Kinh khí hậu dồi dào này, tự xưng học phú ngũ xa kiến thức uyên bác, kỳ thật chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.
Đợi nàng nói xong, nhấp nhẹ một hớp trà. Không biết là ai vỗ tay khen một tiếng: "Công Chúa phi tài cao!"
Lời còn chưa dứt, những người khác cũng sôi nổi khen ngợi.
Những con cháu thế gia này, tuổi tác đều xấp xỉ An Trường Kha, bởi vì tuổi trẻ, bọn họ nhiệt huyết hùng tâm hơn các trưởng bối lăn lê bò lết trên quan trường. Nghe An Trường Kha nói Nhạn Châu thay đổi rất nhiều, cũng khó tránh bị khơi dậy khát vọng.
Vô hình càng thêm tán thưởng An Trường Kha.
Thái tử ngồi ở chủ vị thu từng thay đổi của mọi người vào trong mắt, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên An Trường Kha không lộ ra chút kiêu căng.
Đã hơn một năm, dung mạo của An Trường Kha càng đẹp lên, cũng càng rực rỡ chói mắt. Tựa như một khối phác ngọc, sau khi tinh tế mài giũa cuối cùng lộ ra mỹ ngọc bên trong.
So với trước đây càng loá mắt, cũng càng khiến người ta muốn chiếm làm của riêng. Đặc biệt nghĩ đến phải đoạt người từ tay Tiêu Chỉ Quân, hắn càng cảm thấy hưng phấn khó nhịn.
Tiệc rượu vẫn chưa kết thúc như An Trường Kha nghĩ, trừ bỏ ánh mắt quái dị của Thái tử ra, cũng không có hành động khác. Nhưng tiểu công tử nhà Tông chính Tự khanh cùng nhị tiểu thư nhà Hiếu Văn bá cảm thấy hứng thú với mọi việc ở Nhạn Châu, hỏi sau khi về nếu có thời gian, có thể đến tìm nàng lãnh giáo không.
An Trường Kha nghĩ nghĩ, cũng không từ chối, ngược lại đều đồng ý. Hiện giờ những người này hướng về Thái tử, nhưng ngày sau, chưa chắc không thể phản chiến phủ Bắc Chiến Vương.
Vì bị lôi kéo thêm vài câu, An Trường Kha chậm rời tiệc, lúc này Thái tử tiến lên, tiểu thư nhà Hiếu Văn bá thấy thế, cho rằng bọn họ có việc muốn nói, hành lễ đi trước một bước.
Các khách nhân dự tiệc đều đã rời đi, rừng hoa đào chỉ còn lại An Trường Kha cùng Thái tử.
Thấy Thái tử thu ý cười đi tới phía mình, An Trường Kha cũng không hoảng loạn. Nàng mang theo thị vệ đứng chờ cách đây không xa, cũng không lo Thái tử dám làm gì.
Thái tử tinh tế quan sát thần sắc nàng, thấy trên mặt nàng không có hoảng loạn hoặc sợ hãi, liền có chút thất vọng. Hắn đặt một tay sau người, không tự giác mà nắn vuốt đầu ngón tay, ôn tồn nói: "Hôm nay vừa gặp, ta trái lại phải lau mắt mà nhìn Trường Kha......"
Khóe miệng hắn ngậm ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lại âm lãnh như rắn độc đi săn: "Nhị muội có phúc khí tốt như thế, thật là ao ước của cô*."
(Cô*: xưng hô của bậc vua, thái tử, các bậc vương hầu)
"Thái tử điện hạ và Thái tử phi phu thê đồng tâm, ân ái hòa thuận, cần gì hâm mộ người khác?" An Trường Kha không lùi không tránh, lạnh lùng cong môi, lại cố ý chọc chỗ đau của hắn.
Quả nhiên sắc mặt Thái tử vặn vẹo một trận.
An Trường Kha chỉ chắc chắn hắn và Thái tử phi bất hòa, cố ý lấy lời đâm hắn. Nhưng không biết Thái tử phi là nghịch lân Thái tử không thể đề cập. Đương kim Hoàng Hậu chỉ có một đứa con trai là Thái tử, hơn nữa Triệu Thái Hậu cường thế, hai người có yêu cầu nghiêm khắc với hắn, phàm là không thể đạt được yêu cầu, sẽ bị nghiêm khắc