Ngọc Nương cho rằng dựa theo tính tỷ tỷ nhất định nàng phải giận dữ một lúc nên nàng cứ thấp thỏm và bất an.
Tuệ nương cũng thật sự bị kinh sợ , nhưng phản ứng đầu tiên không phải là nổi giận mà là chụp vào lưng Ngọc Nương hai cái.
Ngoài cửa có một nam nhân vốn tính nâng bước đi vào, lại chẳng biết tại sao dừng bước.
"Ngươi cái nha đầu này, sao tỷ tỷ nói ngươi không nghe lọt tai vậy! Tiểu Bảo là ngươi sinh không sai, nhưng ngươi không thể được sủng ái mà kiêu ngạo! Điện hạ cùng ngươi tỷ phu ngươi không giống nhau tỷ phu là bộ khoái, nếu hắn nghĩ nạp thiếp, cũng dưỡng không nổi.
Là vương gia, dạng nữ nhân gì chưa thấy qua, hiện tại cưng chìu thì còn thích ngươi, chờ ngày nào đó trong phủ lại có nhân vật mới, ngươi như vậy không biết thế nào cho phải..."
Tuệ nương buồn muốn chết , muội muội tính đơn giản, hết lần này tới lần khác gặp nhiều trắc trở, làm cho nàng mỗi lần nhớ tới đều không yên lòng.
"Tỷ, tỷ, tỷ hiểu lầm , muội không phải ...!Ai nha, Tiểu Bảo là nhi tử của điện hạ, lúc trước cái người khi dễ muội là điện hạ!"
Trong phòng càng yên tĩnh, tỷ muội hai người hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu, Tuệ nương mới nói: " Muội nói người lúc trước là Tấn Vương? Chính là người ngày ngày bị ta nguyền rủa bị kẻ ác chém cho chết , chết không có người chôn , tên bỉ ổi?"
Nam nhân ngoài cửa gương mặt tuấn tú quẫn bách hắn chỉ gì bị nguyền rủa mà vì trước kia trong nội tâm hắn cũng nguyền rủa bao nhiêu thứ, hiện thời tựa như mấy bàn tay đánh vào mặt hắn.
Đánh đến đầu váng mắt hoa, giác quan mất hết, hồn bay phách lạc...
Ngọc Nương nhìn tỷ tỷ, gật đầu, "Chính là hắn."
Tuệ nương cười một tiếng, nhìn muội muội: "Thật sự là hắn?"
Ngọc Nương gật đầu.
Tuệ nương đứng lên: "Ta lại muốn đi hỏi một chút, hắn là một vương gia sao có thể làm như vậy, như vậy..."
Ngọc Nương gấp rút kéo nàng lại, đỏ mặt nói: "Kỳ thật hắn cũng không cố ý , hắn bị hạ độc."
Sau đó Tuệ nương ngồi xuống nghe tiểu thuyết xưa, dù sao nàng lớn như vậy cũng chưa
Ngọc Nương trong lòng lộp bộp một cái, muốn nói gì đó, thì sau lưng truyền tới một thanh âm: "Ai nói với ngươi con gái của ngươi đến đây?"
Là Tấn Vương.
Tấn Vương tóc dài buộc sau ót, khoác kiện áo màu đen cổ da, nổi bật lên gương mặt như quan ngọc, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế bén nhọn.
Vừa thấy Tấn Vương đi ra, trong sân lập tức quỳ hết xuống.
Chỉ còn Ngọc Nương vẫn như cũ đứng cùng Lý Thị , Tuệ nương, Tuệ nương khom gối đang lo lắng có nên quỳ không, lại bị Phúc Thành ngăn lại .
"Diêu phu nhân không cần quỳ, dù sao cũng là thân thích."
Theo lý thuyết tỷ tỷ thiếp thất, tuyệt đối không được gọi là thân thích vương gia hết lần này tới lần khác Phúc Thành lại nói vậy .
Phúc Thành đại biểu cho Tấn Vương, ý này tự nhiên là ý Tấn Vương.
Ngọc Nương cùng người Triều Huy Đường đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, những người khác lại không hiểu.
Mấy ngày này Tấn Vương dời đến Vinh hi viện vốn đã khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng chủ nhân nguyện ý, ai cũng nói không ra lời, chỉ là Tấn Vương sủng ái Tô phu nhân, ai làm bảo thân phận hiện tại của nàng là phụ nữ mang thai.
Hôm nay nói câu này ý nghĩa có chút bất thường.
Rõ ràng là đem Tô phu nhân cùng vương phi bằng đẳng cấp , thân thích Tô phu nhân đều thành thân thích điện hạ.
Mặc kệ họ suy nghĩ, Tấn Vương ánh mắt vẫn đặt trên người Lý Thị .
Lý Thị nơi nào gặp qua loại người đáng sợ vậy, bà đến từ Lâm Vân huyện Huyện thái gia chính là đại nhân.
Mà lần đầu tiên nhìn thấy Tấn Vương, thì Tấn Vương chủ động tới nhà làm khách, cũng không có gì bất thường, trừ vóc người tuấn tú một chút, thủ hạ nhiều một chút.
Nếu so với Huyện thái gia lớn dù sao cũng không làm gì nàng, nàng là bà bà của tỷ tỷ Tô Ngọc Nương, chắc Lý Thị căn bản không suy nghĩ, nàng ghét bỏ Ngọc Nương, lại thế này, thật kinh tởm.
Lý Thị cũng không công phu mà nghĩ những thứ này, nàng trừ sợ thì chính là sợ.
Bất quá bà là loại người không trí tuệ , lại nhất cái mông ngồi dưới đất, cũng không nhìn Tấn Vương, đối với Ngọc Nương kêu gào: "Tô Ngọc Nương, ngươi trả Yến tỷ nhi lại đây, lúc trước ngươi dưỡng cái dã..."
Thanh âm im bặt đình chỉ, Lý Thị không biết như thế nào đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Tấn Vương nhíu mày, "Đưa bà ta trở về, hỏi rõ ràng là ai ở trước mặt bà ta loạn xuyên tạc.
Nếu đã không quản được đầu lưỡi, không cần cũng được."
Lập tức xông tới một đám người, ba chân bốn cẳng đem Lý Thị cấp khiêng đi .
Huệ nương lo lắng trùng trùng nhìn muội muội một cái, đến cùng Lý Thị là nàng bà bà, nàng cũng không thể không quản, liền vội vội vàng vàng đi theo.
Ngọc Nương mất hồn mất vía , đứng ở tại chỗ cũng không động, Tấn Vương dắt nàng vào trong nhà.
Phúc Thành cùng vài nha đầu đều đi xuống , Ngọc Nương mới hơi phiền muộn : "Đều tại ngươi!"
Tấn Vương đâu còn như trước lãnh khốc, trên mặt nét sắc bén góc cạnh đều mềm nhũn , hắn đem Ngọc Nương kéo vào trong ngực: "Được được được, đều tại ta."
Về sau ta tăng gấp bội đền bù tổn thất ngươi.
Tuệ nương nói không được , nhìn Diêu Thành xoay người đi vào bên trong.
Lý Thị còn tính đuổi theo đột nhiên bị kéo một cái.
"Nương đủ rồi! Nếu lại nháo, ta sẽ đưa nương đi nông thôn sống cùng đường cô mẫu đó!"
Lý Thị bị nhi tử giận dữ hù dọa , tựa như bị bóp cổ, lập tức không lên tiếng .
Nàng lúc còn trẻ, cũng không phải không thường xuyên bị chồng uy hiếp.
Không nghĩ tới già rồi , nhi tử cũng như thế.
Lý Thị cảm thấy trời đất sụp đổ , muốn đặt mông ngồi dưới đất gào thét ăn vạ, cúi đầu vừa nhìn đây không phải đá xanh mà nền sáng đến mức có thể soi gương.
Bà mới nhớ nơi này là vương phủ, ngẩng đầu xem mấy nha hoàn như pho tượng, hầm hừ trở về phòng .
*
Tuệ nương đi rồi, Ngọc Nương ngồi đó không biết suy nghĩ cái gì.
Có người đến trước mặt nàng, nàng mới phản ứng.
"Điện hạ." Trong phòng có hai người bọn họ, Ngọc Nương không hiểu sao có chút khẩn trương.
Tấn Vương ngồi xuống, "Sự tình đã nói cùng tỷ tỷ rồi hả ?"
Ngọc Nương gật đầu.
Thấy nàng cúi đầu, rõ ràng trong lòng có nhiều chuyện muốn nói, Tấn Vương lại không có từ nào.
"Lưu nàng trong phủ thêm mấy ngày , bản vương nhìn ngươi ngày nào cũng cô đơn nên cho nàng theo ngươi."
Kiểu nói này Tấn Vương trước kia cho tới bây giờ sẽ không nói, Ngọc Nương kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mặt hắn mới hiểu được ý tứ.
Sau đó nàng cũng có chút quẫn , cúi đầu xuống.
"Ách, vậy ngươi nghỉ ngơi." Tấn Vương đứng lên.
Ngọc Nương lại gật đầu.
Thấy nàng cũng không lưu mình lại Tấn Vương chỉ có thể đi .
*
Bên ngoài bông tuyết lại bay lên, Vinh hi viện vẫn đốt địa long, ấm áp như xuân.
Tỷ muội hai người ngồi trên giường đất, trên bàn đất bày cái khay đựng đồ may vá , lẻ tẻ vải vóc, còn có chén trà cùng trái cây.
Ngọc Nương cầm vải tốt trong tay đang may xiêm y cho hài tử trong bụng.
Bên trong là đồ lót, nên đơn giản, một ngày có thể làm được nhiều hơn.
Bất quá Ngọc Thiền lúc nào cũng xem nàng, không cho nàng may vá nhiều, nàng vừa làm vừa chơi, mỗi ngày cũng chỉ có thể làm một kiện.
" Mấy ngày này có tiểu nha đầu hầu hạ, sơn hào hải vị ăn , ngược lại không có xảy ra chuyện gì.
Còn có tỷ phu muội xem bà, muội đừng lo lắng ." Tuệ nương nói trong tay cũng cầm lấy kiện đồ lót may cùng .
"Vậy là tốt rồi, trong phủ có vương phi trắc phi, ta chỉ sợ bà nháo ra cái gì mất thể diện, chọc người chê cười."
Tuệ nương mỗi ngày đều đến bồi muội muội