Mà cùng lúc đó, một chỗ khác của Từ quốc công phủ cũng khí phái hoa lệ không thua gì chính viện , Ngọc Lan phu nhân cũng đang cùng nữ nhi nói chuyện.
Làm ái thiếp của Từ quốc công vài thập niên , Ngọc Lan phu nhân tất nhiên có nhan sắc khuynh thành , không cần 360 độ hố hố (Soái tự ghi câu này).
Mà hiện giờ tuy là bà đã hơn bốn mươi , vẫn giống như hai mươi tuổi , thật như thiếu nữ, không giống với Tấn Vương phi che che giấu giấu tùm lum Từ Trắc Phi có thể thẳng thắn hơn nhiều.
Cũng không có biện pháp, đường này là đường nàng chọn giờ tình cảnh đầu rơi máu chảy, cũng chẳng oán được ai.
Nàng hồi kinh nàng là vội vội vàng vàng chạy về tìm thân nương để được chỉ điểm sai lầm.
Ở trong mắt Từ Nguyệt Như nương nàng là người rất có bản lĩnh, sẽ không có chuyện gì nương làm không được.
( Trong mắt Soái Mẹ Soái cũng thật bản lĩnh hí hí)
"Nói con ngu xuẩn quả không sai, ngươi lúc nào cũng già mồm với nương.
Ngươi biết đạo lý này thì còn cùng với người khác đấu làm gì? Nương đã từng đã dạy ngươi cái gì, khi người khác đang có danh tiếng thịnh vượng vĩnh viễn không cần đánh chủ ý đến đoạt nhân danh , lúc đó ngươi mặt mũi còn đâu.
Người ta phàm là khi danh tiếng thịnh, tất nhiên có đạo lý.
Giống như cha ngươi, ngày trước đi chính viện đặc biệt chuyên cần, nương sẽ không can thiệp, hắn đi tất nhiên hắn có đạo lý, ngươi cùng hắn đối nghịch, chính là đi tìm chết.
"Ngươi nên biết nam nhân thích nữ nhân về cái gì? Dung mạo, thân thể? Đều đúng! Nhưng thích nhất là nữ nhân biết điều cùng mềm mại, lúc đó bọn họ cảm giác họ rất lớn lao như đạt thành tựu cũng thỏa lòng hư vinh.
Đương nhiên, cũng không phải là không cho ngươi làm, mà là muốn chờ đúng thời cơ, nhìn chằm chằm khi đối phương có chỗ trống, một kích tất trúng.
Mà ngươi ngốc quá chẳng những gây bất hòa không liên thủ, còn cùng người ta đấu, Từ Tến nếu như chó rơi xuống nước ngươi cũng sẽ không ổn, ngươi nói ngươi không phải ngu xuẩn thì là cái gì? !"
Từ Trắc Phi bị Ngọc Lan phu nhân mắng tới mức đầu cũng nâng không lên nổi.
Đừng xem nương nàng ở bên ngoài ôn nhu như nước bộ dáng, ở trước mặt cha nàng mật ngọt chết ruồi, nhưng thực tế không phải như vậy.
Nàng nhỏ giọng nói: "Nữ nhi cũng là nóng nảy..."
"Gấp cái gì? Từ Yến cũng không vội, ngươi gấp cái gì? Ngươi trước khi đi nương nói với ngươi như thế nào , Tấn Vương không gần nữ sắc, bởi thế chứng minh người này thập phần nhạt nhẽo.
Nếu đã minh bạch, ngươi phải có kiên nhẫn, có người đánh điều đó ngươi chỉ cần đợi một chút thì có thể ngồi mát ăn bát vàng, có cái gì phải gấp ."
"Ta..." Từ Trắc Phi vẻ mặt ảo não, cũng biết rõ mình đi nhầm nước cờ, " Vậy nữ nhi nên làm cái gì bây giờ?"
"Chờ!" Nói xong, Ngọc Lan phu nhân lại nói: "Mọi người kiếm củi đốt để ngọn lửa cháy cao, ngươi cho nàng thêm ít dầu.
Có vài người chịu không được khi nghe thổi phồng cho nàng không biết mình họ gì tên chi, tính tình sẽ trở nên quá đáng vài lần thôi, nam nhân sẽ chán ghét nàng tự nhiên vứt bỏ nàng như giày cũ."
Đây là kinh nghiệm của Ngọc Lan phu nhân, bà cùng Từ quốc công ân ái nhiều năm, Từ quốc công cũng không phải chỉ sủng ái mình bà, thông phòng tới tới lui lui , bao di nương vân vân mây mây không biết bao người, mà chết tại đây cũng nhiều đếm không xuể.
"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi phải hiểu được thuận theo thời thế , khi người có thế ngươi liền thuận theo, khi người thất thế ngươi liền giẫm đạp.
Hoặc là không giẫm, đã giẫm phải giẫm cho chết."
*
Càn Thanh Cung, ngự thư phòng.
Hoằng Cảnh Đế xem nhi tử cao lớn tuấn tú bên cạnh: "Ngươi tiến cung mấy lần , chính là muốn thỉnh cầu danh phận cho người thiếp kia hả?"
Tấn Vương đứng phía dưới bất động như núi, trầm tĩnh nội liễm, trên người mang khí chất lạnh lùng, nhưng lại lộ ra cung kính.
"Năm đó khi nàng là khuê nữ cùng nhi thần có đoạn nhân duyên.
Lúc đó Tartar đánh bất ngờ, nhi thần nhận tin tức liền tới biên cương, cũng sơ sẩy không an trí cho nàng, chờ khi quay lại tìm lại tìm không thấy.
Khi gặp nhau nàng đã vì nhi thần sinh hạ một hài nhi, cũng vì người trong nhà chán ghét nàng đến vương phủ làm công nuôi sống mình cùng hài tử.
Nàng xuất thân tuy thấp, nhưng là gia thế trong sạch, chẳng qua là năm đó nhi thần vì bản thân mà sơ sẩy danh phận cho nàng."
Hoằng Cảnh Đế trầm ngâm một chút, nhìn Tấn Vương một cái: "Ngươi có thể có hậu nhân, phụ hoàng hết sức vui mừng.
Lúc trước Ngự sử tố cáo ngươi , ngươi phải biết không được tái phạm, đem đứa bé kia vào cung cho trẫm xem một chút."
" Vâng."
Tấn Vương ra Kiền thanh môn, một đường đi ra bên ngoài cửa cung , đi đến Cảnh Vận môn thì chạm mặt vài người.
Cầm đầu là một vị mặc thường phục đỏ tươi, thân hình cao lớn, long hành hổ bộ, đặc biệt oai hùng, bên cạnh có hai tên tiểu thái giám đi theo, đúng là người mới vừa thụ án tiền phi pháp mấy ngày trước Lỗ vương.
Lỗ vương trời sinh tính vội vàng , thô bạo.
Ở thái ấp thỉnh thoảng truyền ra tin hắn giết thảm quân dân , chọc cho tiếng kêu ca nổi lên bốn phía.
Hoằng Cảnh Đế cũng thỉnh thoảng hạ xuống ý chỉ trách cứ, quản không được mấy ngày, hắn lại hội chứng nào tật nấy.
Tuyệt đối khiến người ta không ngờ tới là, hắn lần này càng quá đáng mang bộ dạng đó tới kinh thành đến , tùy ý quất roi vào mệnh quan triều đình.
Xác thực cũng không ai dám cáo trạng Lỗ vương, bất quá hai gã quan viên đều bị thương xin nghỉ, hiện thời hồng lư tự nhân thủ đang khan hiếm, chuyện này tự nhiên truyền tới tai Hoằng Cảnh Đế.
Hoằng Cảnh Đế giận dữ, ngay cả mặt mũi cũng không cho nhi tử, liền cho hắn ăn chục roi.
Nhìn Lỗ vương thế này, tựa hồ cũng không có việc gì, đoán chừng là lại tới cầu kiến .
Tấn Vương thứ năm, Lỗ vương thứ sáu, cho dù muốn làm bộ như không nhìn thấy, nhưng phải thi lễ là không thiếu được.
"Ngũ ca." Lỗ vương dừng chân lấy lệ chắp tay nói.
Tấn Vương xưa nay cũng không phải là người nhiều lời , gật đầu liền đi qua.
Lỗ vương hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, vừa nói chuyện cùng tên tiểu thái giám: " Ta nghe nói Ngũ ca có nhi tử ?"
"Nô tài nào biết loại chuyện này."
Lỗ vương một cước đạp tới, "Nhìn một chút nuôi các ngươi có ích lợi gì."
Thái giám bị đạp bốn chân chổng vó lên trời ( Sao giống c.hó vậy trời), mà Lỗ vương thì đã nghênh ngang rời đi.
Tiểu thái giám giả vờ giả vịt nằm đó vân vê bụng, chờ hắn đi xa mới đứng lên : "Làm như lão tử yêu thích hầu hạ ngươi, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, để cho ngươi bắt gặp thật xui xẻo !"
Trong miệng hắn lầu bầu, chân bỏ chạy thật xa .
*
Nắng sớm dần lên phương đông ánh sáng mơ hồ lại dẫn theo một chút tia sáng màu vỏ quýt.
Vừa nhìn thì biết hôm nay thời tiết tốt.
Ngọc Nương mở mắt ra, nhất cúi đầu đã nhìn thấy trên bụng có bàn tay.
Trên đỉnh đầu có hơi thở là Tấn Vương.
Mỗi lần tỉnh lại Ngọc Nương đều sẽ phát hiện hai người đang tư thế này, rõ ràng trước khi