Tấn Vương ôm Tiểu Bảo trở về, Ngọc Nương có thể nhìn ra nhi tử có chút mất hứng.
" Sao thế ? Con nghịch ngợm à ?"
" Chắc là mệt nhọc." Tấn Vương tìm cớ.
Ngọc Nương thấy không giống là mệt nhọc, bất quá nàng cũng biết Tấn Vương không ngược đãi Tiểu Bảo, chỉ cho là Tiểu Bảo khó chịu .
" Không cho con đi cùng cha con nhất định đi.
Cha làm chính sự, những chuyện đó đặc biệt nhàm chán, tự làm mình khó chịu." Nàng vuốt đầu nhi tử cười nói.
Vì vậy, người làm đại sự làTấn Vương cùngngười tự mình làm mình khó chịu Tiểu Bảo, bất đắc dĩ tiếp nhận ngụy biện của Ngọc Nương.
Tiểu Bảo cố gắng thêm một chút: "Tằng ngoại tổ phụ..."
Ngọc Nương kinh ngạc nhìn con.
Tấn Vương bổ sung: " Hôm nay nó có nói mấy lần tằng ngoại tổ phụ, nàng dạy hả?"
Xác thực là Ngọc Nương có dạy, bất quá nàng chỉ dạy một lần, nghĩ Tiểu Bảo học cũng không được , nào biết hôm đó đi Ninh Quốc công phủ, Tiểu Bảo biểu hiện siêu cấp tốt, cũng làm Ninh Quốc công cùng Ninh Quốc công phu nhân vui mừng , trên mặt dáng tươi cười mãi.
"Ngoại tổ phụ..."
"Con nhớ tằng ngoại tổ phụ muốn đi Ninh Quốc công phủ hả?" Cho nên nói vẫn là Nương hiểu rõ nhi tử.
Tiểu Bảo cảm động đến rơi nước mắt , vội vàng gật đầu, nói: "Đi, đi!"
"Con muốn tìm tằng ngoại tổ phụ?"
"Đi, tằng ngoại tổ..."
Ngọc Nương kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn Tấn Vương nói: "Hiện tại không thể đi, trời sắp tối ."
"Sáng mai đi!"
Tiểu tử thật đúng là thành tinh !
Ngọc Nương lo âu nói với Tấn Vương: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nàng không quen lừa tiểu hài tử nhi tử lại thông minh, Ngọc Nương cũng không muốn lừa con.
Có thể đi Ninh Quốc công phủ không cũng không phải là chuyện nàng có thể làm chủ .
Tấn Vương trầm ngâm một cái: "Cách thời gian phụ hoàng vạn thọ còn hơn nửa tháng , cũng không có việc gì, muốn đi không phải là không thể, chỉ là ngươi hiện thời thân thể bất tiện..."
"Đi, đi tằng ngoại tổ..." Tiểu Bảo nói tiếp.
"Ngày mai bản vương bảo Phúc Thành dẫn hắn đi."
Ngọc Nương gật đầu, muốn nói nhỏ gì đó Tấn Vương cúi người xuống.
Ngọc Nương lặng lẽ nó: "Nói không chừng sáng mai con cũng đã quên."
Thật sao?
Tấn Vương nhìn con mắt sáng rực của Tiểu Bảo, thấy lại nhìn qua khuôn mặt trắng muốt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, cảm thấy nghi vấn.
Rất rõ ràng Tiểu Bảo có trí nhớ hết sức tốt, ngày thứ hai hắn vẫn không quên, sau khi tỉnh lại liền nói muốn đi thăm tằng ngoại tổ phụ.
Vì vậy Phúc Thành hôm nay không cần đi theo Tấn Vương bên cạnh , mà là bồi Tiểu Bảo đến Ninh Quốc công phủ.
Tiểu Bảo lần đầu tiên đơn độc ra cửa, Ngọc Nương không yên tâm, chuẩn bị hai bộ xiêm y, còn gói theo nhiều loại tiểu điểm tâm con thích, cũng lần nữa dặn dò Phúc Thành canh Tiểu Bảo .
Phúc Thành gật đầu tai Tiểu Bảo hồng lên.
Vì che giấu, nó bò ra xa lấy tiểu ngựa gỗ, giả bộ muốn đem theo tiểu ngựa gỗ.
Cuối cùng cũng sẵn sàng chuẩn bị ra cửa, đúng lúc Tấn Vương muốn tiến cung, liền đem Tiểu Bảo lên xe.
Từ lúc nhập kinh , Tấn Vương liền ngồi xe , mà không cưỡi ngựa.
Đi đến nửa đường, Phúc Thành mang Tiểu Bảo đổi xe rẽ về hướng Ninh Quốc công phủ .
Tiểu Bảo vắng nhà Ngọc Nương cảm thấy nhàm chán, thừa dịp thời tiết tốt để cho Lục Hy quét dọn sạch sẽ, đem đồ ra ngoài phơi nắng.
Chộn rộn cũng đến buổi trưa , ăn trưa xong Ngọc Nương đi ngủ.
Ngủ dậy rất sớm, lại lâm vào nhàm chán.
Trước kia Ngọc Nương chưa từng có cảm giác này, trêu chọc nhi tử, cùng vài nha đầu trò chuyện, thời gian lúc nào cũng trôi qua cực nhanh, hôm nay lại cảm giác sống một ngày bằng một năm.
Thật vất vả mặt trời mới xuống núi Tiểu Bảo vẫn chưa trở về, Ngọc Nương có chút nóng nảy, cho người đi hỏi Tấn Vương trở về chưa, thì biết Tấn Vương cũng chưa trở lại.
Sau đó mới biết được Tấn Vương bị vài hoàng tử rủ rê tìm tửu lâu uống rượu.
Mãi cho đến khi trời đen thui, Tiểu Bảo mới trở về, hỏi Phúc Thành mới biết được, hôm nay Tiểu Bảo ở Ninh Quốc công phủ chơi rất vui vẻ.
Chính xác Tiểu Bảo tựa hồ đặc biệt thích cái chỗ kia, vui chơi vui vẻ cũng làm Ninh Quốc công cao hứng , cơm tối ăn nhiều hơn bình thường.
Cũng không biết một già một trẻ thương lượng gì , nói tóm lại Tiểu Bảo ngày mai muốn đi nữa.
Sau khi nghe xong, Ngọc Nương tương đối cảm thấy mình là bị nhi tử vứt bỏ ? Như chim non sắp rời ổ, ảo giác như muốn tách ra khỏi mẹ.
Tiểu Bảo có thể nhìn ra Ngọc Nương không ổn nên làm nũng này nọ, cuối cùng Ngọc Nương không thèm nghĩ nữa .
Kỳ thật này Tiểu Bảo suy tính trước sau bất đắc dĩ mới làm , nương có nhiều người trông coi , tạm thời không có chuyện gì.
Ninh Quốc công phủ bất đồng, chỗ đó xem như cái bóng dưới đèn.
Tiểu Bảo cảm giác Thẩm Thái muốn làm chuyện xấu.
*
Tửu lâu tân khách đông đúc.
Bất quá hôm nay toàn bộ lầu hai đã có người bao trọn .
Bất kể vẫn có người đến hỏi, đều không trống một nhã gian nào.
Lầu hai trong gian phòng trang nhã, có mấy nam nhân đang ngồi, nhìn như thân thiết chén giao chén ,tươi cười rực rỡ, kì thực trong bóng tối chém giết nhau đã không biết bao nhiêu lần.
Cũng trùng hợp , Tấn Vương tiến cung ở Càn Thanh Cung gặp An vương .
Thế mới biết, Hoằng Cảnh Đế không chỉ tuyên hắn, mà các hoàng tử đều đến.
Giống nhau trước kia Hoằng Cảnh Đế hỏi từng người về thái ấp từ công việc, có biểu dương , có giáng chức.
Khiển trách Lỗ vương gây tiếng xấu.
Lỗ vương thối mặt, đứng ở phía dưới không dám giận cũng không dám nói.
Hoằng Cảnh Đế khuyên bảo xong , lại tán gẫu chuyện xưa.
Tựa hồ người lớn tuổi lúc nào cũng thích nói chuyện cũ.
Chuyện cũ tự mình hồi tưởng cũng không có gì gợn sóng, bởi cũng không có gì hay để nói.
Tuổi nhỏ thiếu thốn tình cảm, bên cạnh thái giám cung nữ so với cha nhìn thấy còn nhiều hơn.
Chờ khi bắt đầu đi học các hoàng tử bởi vì xuất thân bất đồng, không thể tránh khỏi việc phân chia rất nhiều phe phái.
Sinh ở hoàng thất chuyện thứ nhất từ trước đến giờ cần biết không phải là huynh đệ tương thân tương ái, mà là ngươi không thể để cho người ta vượt qua ngươi.
Nhiều năm sau thái tử , An vương , Đại Vương, so với vài đệ đệ lớn hơn rất nhiều, sớm đã tranh giành đến mức ngươi chết ta sống.
Còn chưa có kết quả, nhóm hoàng đệ từng bước từng bước đều xông ra.
Đương nhiên cũng không phải là không có huynh đệ nhưng bất quá là ngoài mặt , giống với hiện tại ai cũng biết là đang diễn trò, Hoằng Cảnh Đế đứng ở trên làm như không biết.
Có lẽ là không muốn biết.
Thiên gia không phụ tử, rõ ràng như thế nhìn sách sử cùng mỗi thời đại, đều có lưu chuyện xưa.
Có thể có người không muốn tin tưởng, cảm giác mình có lẽ là ngoại lệ.
Nếu đã muốn diễn, tự nhiên sẽ diễn tròn vai, trước khi rời đi An vương muốn mời vài đệ đệ đi uống rượu.
Dù không muốn đi , cũng không thể không đi , cũng bởi lâu không tụ họp.
An vương ỷ vào mình lớn tuổi nhất, liên tiếp mời rượu, nhìn như cùng vài đệ đệ thân cận, kì thực không bình