Trong mắt Thẩm Thái , tràn ngập phấn khích.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Bảo cùng Ly Hoa Miêu, trong lòng, hận không thể tiến lên bóp chết hai cái thứ không cho hắn vào mắt.
Ly Hoa Miêu tựa hồ cảm giác được uy hiếp, toàn thân mềm mại bỗng khẩn trương , cổ họng phát ra âm thanh uy hiếp ô ô .
" Con mèo chết tiệt!" Thẩm Thái mắng.
Hắn cúi đầu lo pha trà thấy có bột phấn trôi nổi ở trên mặt nước, dưới tình thế cấp bách duỗi ra ngón tay vào khuấy , cũng trấn định nhìn Tiểu Bảo cười nói: "Ngươi biết ta đang làm cái gì không? Có muốn uống một hớp thử không? Trà uống rất tốt ."
Tiểu Bảo trừng mắt nhìn, cảm thấy người này đầu óc có vấn đề.
Bất quá nó hiểu được không cần đi trêu chọc một người điên, đặc biệt là hiện tại một mình nó ở chỗ này, vì vậy nó giả bộ nghe không hiểu cười với Thẩm Thái , sau đó liền xoay người chơi một mình.
Thẩm Thái hừ một tiếng, đắc ý ngồi xuống.
Hắn tựa hồ quá mức hưng phấnngồi ở trên ghế không yên, thật vất vả mới đứng vững tâm tình, kiềm chế phấn khích , giống như lúc trước lẳng lặng cúi đầu xem binh thư.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng .
Gần cửa sổ ngồi trên giường là một đứa trẻ đáng yêu, theo trên đó một con mèo nằm , còn một thiếu niên anh tuấn cúi đầu đọc sách.
Hình ảnh hài hòa làm cho người ta không vui vẻ, Ninh Quốc công trên khuôn mặt cương nghị già nua mỉm cười, từ bên ngoài đi vào.
Ông vỗ vai thiếu niên đơn bạc "Lại có tâm đắc hả?"
Thẩm Thái ấp úng, Ninh Quốc công cười nói: "Không hiểu cũng không sao, tổ phụ giải thích cho ngươi nghe."
Ninh Quốc công ngồi xuống ở phía sau thư án đem lý giải của mình về đoạn thoại nói ra một lần.
Trong đó có nhiều lý giải về chuyện ông lãnh binh mấy chục năm tâm đắc, thập phần khó có được, người bình thường cho dù muốn nghe, chỉ sợ cũng không có phúc phận.
"Tổ phụ cơ trí, tôn nhi thụ giáo ."
Ninh Quốc công hết sức hài lòng với thái độ của Thẩm Thái, một thiếu niên thì nên như thế, không hiểu cũng không cần gấp gáp, hiểu được khiêm tốn là gì, biết thỉnh giáo , ngu dốt không đáng sợ, chỉ sợ ngu dốt còn tự cho rằng thông minh.
Ông gật đầu vuốt chòm râu, bưng chén trà lên uống, cũng không chú ý tới người trước mặt ông nhìn như cung kính, kì thực liên tục dùng khóe mắt nhìn hắn.
Tiểu Bảo vẫn nhìn Ninh Quốc công, thấy hắn nâng chung trà lên, bàn tay nhỏ bé vung trên bàn nhỏ một cái đĩa điểm tâm sứ rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Ninh Quốc công dừng uống trà, nhìn sang.
Cùng lúc đó, theo tiếng meo meo, một cái bóng vuột qua, lấy mắt thường không thể nhận ra đụng chén trà trong tay Ninh Quốc công,.
Chén trà xuống thư án, nước trà đổ ra, chén trà lăn lông lốc như bánh xe , rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người , kể cả Tiểu Bảo.
Mà Ly Hoa Miêu càng làm ghê hơn, trên thư án bay về hướng Thẩm Thái cào trên mặt hắn.
"Ly Hoa!" Ninh Quốc công quát lên.
Theo tiếng rú Thẩm Thái ngã trên mặt đất, tay không ngừng mò trên mặt, một tay liều mạng vung vẩy .
Ly Hoa Miêu mượn lực đạo, trên giường La Hán, liếm liếm móng vuốt, một lần nữa bàn nằm xuống, tư thái lười biếng.
Tiểu Bảo nghĩ đến một câu nói - - Xong chuyện phủi áo mà đi, không cần công và danh!
Lẽ nào mèo này thành tinh ? Hay là cũng trùng sinh?
Trong thư phòng có động tĩnh, đem người ngoài cửa đi vào.
Ninh Quốc công nhíu mày, chỉ huy người đi đem Thẩm Thái đỡ dậy.
Còn chưa kịp đi đỡ, Thẩm Thái đột nhiên kêu lên thê thảm , trên mặt đất thống khổ giãy giụa run rẩy, cũng chỉ là hơn mười giây , thất khiếu chảy máu , không một tiếng động.
Chuyện phát sinh bất ngờ, người muốn đi đỡ cũng ngẩn người tại đó không dám động.
"Công gia..."
Ninh Quốc công bước nhanh lên phía trước, ngồi chồm hổm xuống mò cổ Thẩm Thái: "Nhanh đi thỉnh người đại phu đến! Không, đi truyền lời cho Tấn Vương điện hạ, nhờ hắn đem Lưu Lương Y tới một chút."
Trong phòng loạn thành một mảnh, người người ra ra vào vào, Thẩm nhị gia cũng nhận được tin tức vội vàng chạy đến .
"Cha, phát sinh chuyện gì?"
Ngay sau đó nhìn thấy trên mặt đất, thi thể vô cùng thê thảm là Thẩm Thái, Thẩm nhị gia không dám tin chỉ vào thi thể : " Thái ca nhi? Nó như thế nào, như thế nào thế..."
Ninh Quốc công nét mặt già nua ngưng trọng, đem sự tình chân tướng nói lại một lần, sau đó phụ tử hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vô tội chớp chớp mắt , có thể tưởng tượng ra sau lưng Thẩm Thái còn có người, liền gập ghềnh nói: "Bọc giấy, trà..."
Tay nó béo ụt ịt chỉ vào Thẩm Thái, lại chỉ Ly Hoa Miêu: "Hoa hoa, không uống..."
Kỳ thật nó có thể nói rõ một chút, nhưng sự tình đã giải quyết, vì không làm cho người khác hoài nghi, vẫn nên an phận.
Mấy hôm nay cũng nói chuyện như thế với Ninh Quốc công nên không khó hiểu lắm.
Quả nhiên Ninh Quốc công hiểu , tự mình đi đến trước thi thể Thẩm Thái lật tay áo nơi có thể giấu đồ vật, quả nhiên tìm thấy mảnh giấy.
Suy nghĩ đến lời Tiểu Bảo nói, ông căn bản không dám động này nọ, chỉ nhíu mày xem .
"Tiểu Bảo nói là hắn đem bọc giấy này bỏ gì đó vào trong trà, trà không thể uống đúng không?"
Tiểu Bảo làm bộ nghe được rất gian nan, phối hợp với động tác khoa tay múa chân: "Ngón tay, trà..." Hắn làm động tác khuấy, này trong chốc lát ông đã đoán ra nguyên nhân Thẩm Thái chết .
Đại khái Thẩm Thái căn bản không có đoán được đây là kịch độc, bất quá là ngón tay dính chút xíu □□ nước trà, lại bị Ly Hoa Miêu cào mặt có vết máu lại chạm vào miệng vết thương, liền đủ cho hắn đi đời nhà ma .
Trộm gà không được còn mất nắm gạo một ví dụ tốt nhất .
Hắn lại nghĩ tới Ly Hoa Miêu cào Thẩm Thái , vội hỏi: "Hoa hoa, móng, rửa..."
Ly Hoa lớn tuổi nên Ninh Quốc công chán ghét nó đáng tiếc là lão bà rất cưng nó, nên chỉ có thể nhịn chấp nhận nó thỉnh thoảng từ trước mặt đi qua đi lại, vụng trộm chạy tới giường mình ngủ, vụng trộm ăn thức ăn của mình, không giải thích được đồ trong phòng thỉnh thoảng vỡ.
Đột nhiên con mèo già cứu mình , Ninh Quốc công tâm tình phá lệ phức tạp.
Nghe thấy lời Tiểu Bảo nói, ông tựa như là nhớ tới điều gì nhịn không được run cầm cập, bận rộn sai khiến người lấy nước tới rửa tay.
Không riêng gì rửa tay ông, Ly Hoa Miêu cũng được rửa sạch sẽ, đổi vài chậu nước, ông lại đem xiêm y ướt cởi xuống, mới xem như xong.
Nước trà trên thư án cũng không cho người xử lý.
Đến này lúc, Ninh Quốc công đã biết tôn nhi chết như thế nào , bất quá còn cần nghiệm chứng.
Lưu Lương Y đến rất nhanh , từ giấy kia lấy ra một chút bột phấn, lại kiểm tra thi thể Thẩm Thái cùng miệng vết thương trên mặt hắn, kết luận Thẩm thái thế nhưng giết ông nội.
Đáng tiếc trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngược lại hại mình.
Lưu Lương Y cho người lấy ra vài bình sứ, đem nước trà trên mặt bàn xử lý sạch.
Đầy tớ đem án toàn bộ ra ngoài thiêu, mà lúc này Ninh Quốc công phu nhân và Thẩm nhị phu nhân đều đến , trừ đại phòng vẫn chưa hay biết gì.
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!" Ninh Quốc công phu nhân không ngừng lấy khăn lau lệ.
Thẩm nhị gia mặt sắc mặt ngưng trọng, Thẩm nhị phu nhân giật mình, Ninh Quốc công nhíu mày ngồi ở chỗ kia, bất quá chỉ là trong chốc lát làm cho người ta cảm giác ông già nua thêm rất nhiều tuổi.
"Cha, chuyện này nên nói với đại tẩu như thế nào ?"
Ninh Quốc công vỗ bàn một cái, chén trà trên mặt bàn nhảy theo lên vài cái: "Còn muốn dặn dò? Nàng dưỡng được nhi tử tốt lại hạ độc