Có mấy trang truyện không ghi rõ ai edit cũng không giới thiệu rõ về truyện, có nhiều lần đọc cả chương không thấy nữ chính mới phát hiện là đam mĩ, Đang tính đọc Đông Phong Ác của Nhất Độ Quân Hoa không thấy có đánh giá....!Không biết có ai đọc chưa nhỉ? thể loại truyện là gì?
Ra ngoài chính viện, Ngô vương phi thấy Vĩnh Vương Phi cứ như quay đầu nhìn lại , không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Tứ tẩu đang nhìn cái gì vậy?"
Vĩnh Vương Phi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nàng, nhếch môi cười: "Không có gì."
An vương phi ở bên cạnh chen vào: "Ngươi chắc không biết, Tứ tẩu cùng Ngũ tẩu trước kia từng kết nghĩa tỷ muội,nên trong lòng có cảm xúc."
Ngô vương phi chớp mắt vài cái, đang tính nói gì, lại bị Vĩnh Vương Phi cắt đứt: "Nhị tẩu nói lời này ta nghe không hiểu , cái gì gọi là trong lòng có cảm xúc? Bất quá là, ta tính ghen lớn, điện hạ cũng coi trọng ta, bình thường cũng không cho mấy kẻ không đứng đắn đến cho ta ngột ngạt, xác thực bớt rất nhiều phiền toái.
Không giống vài quý phủ, thiếp thất cơ thiếp một đống làm chủ mẫu, không phải là mệt chết thì chính là bị tức mà chết.
Ngài nói có đúng hay không, Nhị tẩu?"
An vương phi lúc này thay đổi sắc mặt.
Vì rõ ràng Vĩnh Vương Phi đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chỉ hói đầu mắng hòa thượng.
An vương phủ thiếp thất cơ thiếp một đống , mấu chốt người người đều không ai là đèn đã cạn dầu, An vương phi mỗi ngày mệt mỏi ứng phó, suốt ngày đau đầu tức ngực.
" tức phụ Lão Tứ, ngươi nói lời này là nói cho Nhị tẩu nghe ?"
Vĩnh Vương Phi không mặn không nhạt , bộ dáng tươi đẹp, mặt mày lộ ra một cỗ sắc bén, mọi việc đều thuận lợi, khéo léo.
"Ta cũng không dám, tục ngữ nói trưởng tẩu như mẫu, hôm nay đại tẩu không ở đây, Nhị tẩu bản lĩnh, ta là đệ muội nào dám đùa Nhị tẩu.
Nhị tẩu ngài ngàn vạn đừng hiểu lầm, ngài mới vừa rồi không phải cũng nói , ta chính là lòng có cảm xúc mà thôi."
Lời nói sắc bén, có thể giết người không thấy máu, có thể khiến người ta không làm gì được.
An vương phi nếu so đo quá mức, chính là nhỏ nhen, so sánh Vĩnh Vương Phi chính là có ý riêng.
An vương phi tức giận phất tay áo, quay đầu bước đi .
Khánh Vương phi ở phía sau gọi Nhị tẩu, đuổi tới.
Các vương phi kia lưu lại cùng Vĩnh Vương Phi nói chuyện, nói phần lớn đều là chuyện An vương phi.
Nói nàng ngoài mặt rộng lượng, kì thực là đố phụ, ở thái ấp nháo liền xong, đến kinh thành cũng như thế, hôm kia mới bị Ngụy hoàng hậu gọi tiến cung khuyên bảo, Hiền phi cũng quở trách.
Nếu đã nói thế rõ ràng họ đứng phía Vĩnh Vương Phi, nàng cũng đúng mức giải thích hai câu, rằng bản thân không cố ý mỉa mai An vương phi, cũng không biết An vương phi mới bị khiển trách.
Bất quá đến cùng có thế hay không, trong lòng mọi người đều rõ, dù sao cũng không có ai không cảm thấy được châm chọc.
Nha hoàn dẫn đến nơi đặt tiệc phòng khách, An vương phi đang ngồi uống trà, Khánh Vương phi bồi ở bên cạnh.
Vừa thấy các tẩu tử đều đến , Khánh Vương phi gấp rút đứng lên chào hỏi.
Mọi người ở bên trong nói cười vui vẻ, Vĩnh Vương Phi cúi đầu xin lỗi, An vương phi là tẩu tử tự nhiên không thể lại mất mặt.
Hai người một phen nói đùa, lại hòa hợp giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đến cùng có phát sinh chuyện gì không, đại khái cũng chỉ có lòng hai bên là rõ ràng.
Dùng xong tiệc, lại ngồi xuống uống một lát trà, chờ tiền viện thông báo các vương gia dùng tiệc xong là phần nhà nào nhà nấy hồi phủ.
Trở lại Vĩnh Vương phủ, Vĩnh Vương khắp người mùi rượu nồng nặc để nha hoàn thay quần áo, nói với Vĩnh Vương Phi: "Nghe nói ngươi mới cùng Nhị tẩu đấu khẩu?"
Tự nhiên là nghe nha đầu nói , Vĩnh Vương không giấu Vĩnh Vương Phi việc hắn ở bên người nàng thả người, mà Vĩnh Vương Phi cũng biết , nàng cũng chưa có bất kỳ dị nghị gì, tựa hồ cũng không thèm để ý.
"Ngươi biết rất nhanh."
"Nhị tẩu sao lại đắc tội ngươi ?"
Vĩnh Vương Phi hừ một tiếng, không lên tiếng.
Vĩnh Vương cười, đi đến trước mặt nàng: " Chẳng lẽ là tình nhân cũ của ngươi?"
Kỳ thật trước khi đi Tấn Vương phủ, Vĩnh Vương Phi ước chừng có tính toán, nếu chuyện bại lộ , nàng không đoán được Tấn Vương sẽ làm thế, cấm túc Tấn Vương phi không cho nàng lộ diện.
Thấy Vĩnh Vương Phi không để ý mình, Vĩnh Vương sờ soạng mũi: "Ta có chuyện đã quên nói cho ngươi biết, lão Ngũ muốn bỏ vợ."
Lười biếng ngồi trên giường quý phi nãy giờ Vĩnh Vương Phi liền ngồi thẳng người.
Tựa hồ cũng biết mình biểu hiện có chút quá, nàng lại dựa trở về, mới nhíu mi hỏi: "chuyện này ngươi sao không nói cùng ta?"
"Bản vương quên , hôm đó Lý Đức Toàn đi Tấn Vương phủ ở chỗ đó một chút , ngày thứ hai phụ hoàng gọi lão Ngũ gọi tiến cung, lúc từ Càn Thanh Cung đi ra, lão Ngũ sắc mặt không đẹp.
Hôm qua ở ngự tiền hầu hạ , đúng lúc có người của chúng ta, họ truyền lời nói phụ hoàng cùng lão Ngũ cóchút bí hiểm." Hắn đem chuyện ngày đó Hoằng Cảnh Đế cùng Tấn Vương thuật lại một lần.
Vĩnh Vương Phi nghe xong, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Một hồi lâu, mới nói: "Như thế nói đến, Tấn Vương muốn bỏ vợ? Từ quốc công phủ - - "
Vĩnh Vương mỉm cười một cái, ở bên người nàng ngồi xuống: "Lão Ngũ này từ nhỏ đã khiến người ta không biết hắn nghĩ gì, mỗi lần ngươi cho rằng hắn làm như vậy, thì hắn lại làm khác.
Nếu đổi lại người khác cũng liền xong, nếu như là hắn, bản vương không nghĩ ra."
Cũng không phải ai cũng có thể chịu đựng tức phụ mình quấy tam quấy tứ , Tấn Vương có thể nhẫn như thế , đã rất ngoài Vĩnh Vương dự liệu .
"Là vì nữ nhân họ Tô?"
Ánh mắt Vĩnh Vương hứng thú lên: "Ngươi đại khái không biết , nam nhân Thẩm gia không nạp thiếp ? Thẩm gia lão Nhị nhiều năm cũng chỉ có một người vợ, người đã chết là Thẩm gia lão đại, tuy có thứ tử, nhưng nghe nói là do năm đó say rượu mới lưu lại , chuyện này năm đó ở kinh thành rất huyên náo." Đều bởi vì thẩm đại phu nhân là đố phụ, quả thực là đem hài tử cùng nương người ta đuổi ra phủ.
"Lúc trước nếu biết thì phải giết chết nàng!" Vĩnh Vương Phi đột nhiên oán hận một câu.
"Nhìn ngươi này, là đang đau lòng tình nhân cũ ?"
Vĩnh Vương Phi nghe không quen kiểu Vĩnh Vương nói, cười giống như không cười hếch mày lên, ánh mắt sắc bén liếc xéo hắn: " Sao không nói cho rõ ta với nàng có quan hệ, là vì năm đó ta vì ngươi mới lợi dụng nàng.
Chúng ta nhất mã quy nhất mã, năm ngươi dùng nàng, cũng không ít lần khiến Tấn Vương ở trong tay ngươi bị thua thiệt, làm người nhận ân phải báo đáp, cũng không thể lên bàn ăn cơm xuống bàn chửi má nó, đây không phải là ta - Hà Uyển Ý!"
Đây mới là khuôn mặt Hà Uyển Ý thật sự, muốn nói cái gì thì nói cái nấy, trực tiếp , bén nhọn.
Chỉ có như vậy nàng mới thật mê người, giống như một đóa tường vi.( Soái : ủa tường vi mỏng manh lắm mà, sao không dùng xương rồng nhỉ?)
Vĩnh Vương giơ tay xin tha: "Được được được, là ta không đúng, là ta hèn hạ vô sỉ.
Vậy ngươi tính làm sao bây giờ? Đón nàng đến phủ của ta , làm cho ngươi có tỷ muội..." Tiếng nói còn bay trong không khí, liền bị Vĩnh Vương Phi trong nháy mắt thay đổi : "Lão Ngũ không thể nào hưu nàng.
Hắn muốn, phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý, nữ nhi Vương gia phụ hoàng luôn tâm tâm niệm niệm ban cho Triệu Tộ kia, làm sao có thể cho hắn lưu cơ hội."
Vĩnh Vương Phi ánh mắt quằn quại một chút mới nói: " Chuyện này không cần ngươi quan tâm."
"Mặc kệ thì mặc kệ, dù sao ngươi đừng nghĩ là chuyện xấu, Vương Đức Phương được ai cưới đều được, không thể là bản vương thì cũng là mấy huynh đệ kia." Vĩnh Vương trong miệng tay động thủ động cước lên Vĩnh Vương