Ngọc Nương sốt ruột bước về phía trước, một tiếng cười khàn khàn bỗng nhiên vang lên.
Thanh âm mang từ tính, đuôi khẽ giơ lên, tựa như mang theo cái móc , cào xé lòng người.
Ngọc Nương vô thức nghĩ đến Vĩnh Vương Phi, mà trên thực tế ở gốc cây hạnh hạ có người cười ngó tới bên này thật là Vĩnh Vương Phi.
Nàng mặc trang phục thêu hoa mẫu đơn trên gấm Tứ Xuyên, rất ung dung hoa quý.
Ngọc Nương cũng bất quá chỉ thấy Vĩnh Vương Phi được mấy lần, mỗi lần nhìn thấy người này đều bị kia kinh diễm.
Cũng do Vĩnh Vương Phi thích sắc thái sặc sỡ, tinh xảo mà phiền phức thêu cùng kim sức, làm cho người ta thấy thập phần đẹp đẽ quý giá, xinh đẹp.
"Không nghĩ tới Tô trắc phi là người khéo nói, lại đánh bại thiên kim nhà Vương các lão gia tan tác, thật là ngoài dự đoán."
Ngọc Nương cũng không muốn cùng người này nói chuyện, đặc biệt là khi suy nghĩ đến chuyện Tấn Vương nói, Vĩnh Vương Phi cùng Tấn Vương phi có quan hệ, càng làm cho nội tâm nảy sinh đề phòng, nhịn không được siết chặt khăn trong tay.
"Không biết Vĩnh Vương Phi có chuyện gì không, nếu không có , ta còn có việc, không thể bồi ."
Vĩnh Vương Phi con mắt làm như lơ đãng ở trên người Ngọc Nương quanh quẩn, nữ tử này thật sự là vưu vật, tướng mạo lộ ra ngây thơ, lại có khúm núm, tỏa ra phong tình liêu nhân, đại khái không có mấy nam nhân có thể bỏ qua.
Vĩnh Vương Phi không phải giống người bình thường, Vĩnh Vương phủ nhìn mặt ngoài thì lịch sự nho nhã, kì thực bên trong rất hoang đường.
Vĩnh Vương thích nữ nhân, Vĩnh Vương Phi nam nữ đều xơi, hai vợ chồng cũng không phải là không làm qua chuyện điên long đảo phượng, hai nữ một nam hoang dâm , dạng thủ đoạn nào không chơi đùa qua, biến thái xa người bình thường.
Nàng không cần suy nghĩ đã biết nữ tử này trên giường sẽ cỡ nào xinh đẹp, không trách Tấn Vương loại nhân vật như vậy cũng sẽ rơi vào ôn nhu không thoát ra được.
Nàng vốn không thích loại hình nữ nhân này, cũng không nhịn được ý đồ, nếu không phải...!(Bà ấy làm như bà ấy thích là được vậy xí...)
Nghĩ đến Tấn Vương phi, ánh mắt Vĩnh Vương Phi lạnh dần, trên mặt lại cười nói: "Ta không có việc gì cả, bất quá là ra ngoài hít thở không cẩn thận bắt gặp cảnh không nên trông thấy.
Bất quá Tô trắc phi xin cứ yên tâm, ta sẽ không tùy tiện nói lung tung ."
Ngọc Nương cúi đầu, không nói gì.
Vĩnh Vương Phi lại nói: " Tô trắc phi không thường ra cửa, chỉ sợ không biết lai lịch cô gái kia, nàng là tôn nữ của Vương các lão , mà Vương các lão chính là cựu thần, Vương gia có bốn tiến sĩ, nguồn gốc gia học, môn sinh khắp thiên hạ, trong đó ít đại nho đương thời cùng quan lớn, cũng coi là dòng dõi thanh quý ."
Ngọc Nương vẫn như cũ không nói gì.
Vĩnh Vương Phi tò mò nhìn nàng: "Lẽ nào Tô trắc phi không hiếu kỳ sao cô nương kia lại cản ngươi đường đi, rồi còn nói bừa nữa à?"
Ngọc Nương lúc này mới ngẩng đầu nhìn đối phương: "Ta không hiếu kỳ, nếu Vĩnh Vương Phi không còn chuyện gì nữa, ta phải rời đi ." Rõ ràng Vĩnh Vương Phi có tâm cơ khác, nàng mới không thuận theo đối phương.
Lại cười khẽ, Vĩnh Vương Phi không tiếp tục thừa nước đục thả câu, nói thẳng vào đề: "Thánh thượng vốn muốn cầu hôn nàng ta cho thái tôn, hiện nay là thế tử Huệ vương , đáng tiếc Vương cô nương không thích thế tử, nháo không gả, hôn sự tự nhiên không thành.
Vương cô nương xuất thân thanh quý, bao nhiêu người cầu hôn không được, chỉ sợ ngươi không biết, An vương, Vĩnh Vương, Đại Vương đều có cầu hôn ý."
"Nhiều ngày như thế hậu duệ quý tộc đều cầu hôn Vương gia cô nương, thật sự là khiến người ta hâm mộ vạn phần." Nói đến đây, Vĩnh Vương Phi dừng lại một chút, liếc xéo Ngọc Nương.
Thấy nàng vẫn như cũ không nói lời nào, trong mắt nàng chợt lóe qua một tia thất bại.
Nàng lại cười dịu dàng : " Không biết Tấn Vương điện hạ có là một trong số đó ? Vương gia cô nương nói ra những lời này, ta cảm thấy Tô trắc phi vẫn nên lưu tâm nhiều chút, nếu thật đắc tội đại phụ tương lai, chỉ sợ cuộc sống sau này không dễ chịu."
Ngọc Nương ngắt lời: "Vĩnh Vương Phi nói như vậy,là đặt Tấn Vương phi ở chỗ nào? Nếu ta không sai thì ngài cùng vương phi còn là chỗ quen biết cũ."
Vĩnh Vương Phi sững sờ một cái, nhìn đối phương trong mắt đã thấy rõ sự không tin, nàng liên tiếp cười khẽ: "Nguyên lai Tô trắc phi cũng không biết a."
Ngọc Nương không tự chủ được thuận theo nàng hỏi: "Ta không biết cái gì?"
"Lẽ nào ngươi không biết trước đó vài ngày Tấn Vương từng cùng Thánh thượng nói tới chuyện bỏ vợ ? Hiện tại bên ngoài lưu truyền, Tấn Vương điện hạ thật sự là thành ý, thế nhưng đưa vị trí vương phi ra bày tỏ thành ý..."
Sau đó Vĩnh Vương Phi lại nói gì đó nhưng Ngọc Nương cũng không có nghe lọt, nàng xoay mòng đi lên phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng Lục Hy.
" Trắc phi nô tỳ tính tìm được ngài , bất quá là nô tỳ nghĩ nếu đi ra mà vẫn không thấy ngài, thì sẽ nhờ người Khánh Vương phủ giúp đỡ tìm ." thấy Ngọc Nương tâm tình không đúng, Lục Hy hỏi: "Ngài thế nào rồi ?"
Ngọc Nương phục hồi tinh thần xem sau lưng, phát hiện chẳng thấy Vĩnh Vương Phi .
"Không sao, ta không có sao.
Ngọc Thiền cùng đại công tử?"
"Ngọc Thiền tỷ tỷ cùng đại công tử , Diễm công tử ,Châu Châu cô nương ở một chỗ, hình như đi theo Khánh Vương phi đến chính viện ."
"Chúng ta đi tìm bọn họ."
Hai người cũng không biết đường, chỉ có thể để đầy tớ Khánh Vương phủ dẫn tới chính viện, còn chưa vào cửa phòng, đã nghe thấy tiếng hài tử đang khóc.
Là Châu Châu khóc.
Ngọc Nương gấp rút chạy vào, thấy Diễm Ca Nhi, Châu Châu cùng Tiểu Bảo, đều ở thứ gian.
Trong phòng Châu Châu vốn là nghe lời đột nhiên thay đổi thành không hiểu chuyện lên, vô luận bọn nha đầu dụ dành thế nào bé đều bỏ mặc, nằm ở trên giường vung tay chân khóc nức nở.
" Thế này là thế nào ?"
Nàng bước tới đem Châu Châu ôm vào trong ngực, lại nhìn Diễm Ca Nhi cùng Tiểu Bảo.
Diễm Ca Nhi mặt mày tái nhợt, rõ ràng mới hơn ba tuổi trong mắt lại tràn trề thống khổ.
Mà Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh, tinh thần cũng không tốt lắm.
Lại nhìn bọn nha đầu muốn nói lại thôi xem cửa phòng đóng chặt, Ngọc Nương còn có gì không hiểu.
Nàng thở dài vỗ nhẹ Châu Châu, thấp giọng dỗ bé.
Nhưng lúc này đây dù Ngọc Nương giỏi chăm tiểu hài tử thế nào cũng mất đi hiệu lực , Châu Châu không chịu, trong miệng không ngừng gọi nương.
Không hiểu sao , Ngọc Nương cũng muốn khóc, không chỉ vì thấy đáng thương cho hài tử, thương Khánh Vương phi, còn tự thương chính mình.
Nàng ôm Châu Châu, tiến lên, gõ cửa phòng.
"Ngươi như còn nhận ta là tiểu Ngũ tẩu, thì mở cửa ra đi! Ta biết ngươi thương tâm, ngươi khổ sở, nhưng đây là con ngươi sinh , ngươi không đau lòng sao? !"
Tiếng nói còn chưa dứt, đột nhiên từ bên trong cửa mở ra , Khánh Vương phi tràn đầy nước mắt trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn.
Nàng bỗng chốc nhào tới, ôm Ngọc Nương,cũng ôm Châu Châu, ô ô khóc lên.
"Ngũ tẩu, ngươi không biết tâm của ta đau thế nào đâu..."
Người làm nương khóc, Châu Châu cũng khóc, Ngọc Nương cũng khóc.
Thật vất vả để Khánh Vương phi không còn kích động , nàng gấp rút để Ngọc Thiền cùng Lục Hy đỡ Khánh Vương phi đến giường đất.
Nàng ngồi đối diện Khánh Vương phi, trong lòng ôm Tiểu Bảo.
Khánh Vương phi ngồi ở đối diện nàng, ôm Châu Châu, bên cạnh có Diễm Ca Nhi.
Đi qua khóc lóc Khánh Vương phi cũng khôi phục bình tĩnh, bảo nha hoàn đi bưng nước đến, hầu hạ nàng rửa mặt.
Trừ con mắt còn có chút sưng đỏ, Khánh Vương phi đã đỡ rất nhiều .
" Khiến tiểu Ngũ tẩu chê cười , mong ngươi chớ trách, ta cũng không phải cố ý bắt ngươi làm bè ." Khánh Vương phi trước là nàng nói về Hàn trắc phi, Khánh Vương phân phó chiêu đãi Ngọc Nương nàng lại chậm trễ .
Ngọc Nương lắc đầu, "Không có việc gì, ngươi không nên suy nghĩ nhiều."
" Lòng ta thật sự nghẹn khuất, ngươi nói đúng, dù thế nào ta cũng không nên lấy hài tử trút giận."
Ngọc Nương thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì.
" Họ Hàn kia không phải là thứ đồ gì tốt, ở trước mặt vương gia thì nịnh nọt, ở trước mặt ta lại diễu võ dương oai, ta nói thì vương gia không tin, hắn không tin nàng ta có thể như vậy, còn cảm thấy ta vì này ghen cố ý bôi đen đối phương."
Ngọc Nương do dự , mới nói: "Kế Nhu, chuyện này ngươi không nên nói với ta, ta..." Nàng ngừng tạm, "Ta không có lập trường đánh giá đối phương, dù sao ta cũng là tiểu thiếp."
Nàng có khó xử, Tiểu Bảo nhìn thấy có chút ít đau lòng, nhịn không được duỗi tay đi xoa mặt nương mặt.
Ngọc Nương bắt lấy bàn tay nhỏ bé, vỗ nhẹ nhẹ, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Khánh Vương phi: "Đồng dạng đều là thiếp, cũng không có so cao quý hơn ai, ta hy vọng ngươi có thể biết ta khó xử, chứ không phải là đối với ngươi có bất mãn."
Khánh Vương phi rõ sững sờ một cái, có chút gấp: "Tiểu Ngũ tẩu, ngươi có phải hay không hiểu lầm gì? Ngươi cùng người họ Hàn không giống nhau."
"Không có gì không giống cả.
Nàng là thiếp, ta cũng là thiếp..."
"Không không không, là không giống.
Ta nghe vương gia đã nói qua , Ngũ ca cùng Ngũ tẩu từ thành thân sau liền không có sống tốt, giữa hai người có chuyện không giải quyết được, giống như là Ngũ tẩu làm điều gì không thể tha thứ.
Cụ thể thì vương gia chưa nói, nhưng ta có thể minh bạch cho nên chúng ta tuy gọi nàng Ngũ tẩu, nhưng cũng không có thật coi nàng như Ngũ tẩu.
Mà ngươi không thế, Ngũ ca tự mình nói qua nhân, chúng ta tuy gọi ngươi là tiểu Ngũ tẩu, bất quá chỉ là danh phận, ngươi có thể minh bạch ý ta, có đúng không?"
Ngọc Nương chần chừ gật đầu một cái.
Khánh Vương phi như trút được gánh nặng cười, "Cho nên ngươi ngàn vạn lần không được tự ti về bản thân, ngươi cùng Hàn trắc phi không giống.
Nàng là người tâm bất chính..."
Vừa nhắc tới Hàn trắc phi, sắc mặt Khánh Vương phi lại phức tạp, đủ để chứng minh nàng rất quan tâm, và kiêng kỵ người này, cơ hồ đã thành nàng tâm ma.
Nàng cười khổ: "Kỳ thật tẩu mới tới đại khái không biết vương gia cùng Ngũ ca quan hệ không tệ, theo lý thuyết thân phận như bọn họ, cho dù trên mặt huynh đệ tình thâm, thì phần lớn bất quá là giả tạo, nhưng vương gia cùng Ngũ ca không thế."
Theo Khánh Vương phi chậm rãi kể, Ngọc Nương cuối cùng cũng biết quan hệ của Khánh Vương cùng Tấn Vương .
Khánh Vương tuy là hoàng tử, nhưng thân phận chẳng hề cao, vì mẹ Khánh Vương là người Cao Ly.
Hàn phi là được Cao Ly tiến cống lên , giống như vậy cách mỗi năm Cao Ly sẽ tiến cống một nhóm người, có chút người bị thưởng cho vương công đại thần, có chút ở trong cung.
Hàn phi vận khí tốt, bởi vì dung mạo xuất sắc được Hoằng Cảnh Đế giữ bên người hầu hạ.
Trong Tử Cấm Thành người như Hàn phi nhiều đếm không xuể, mà nàng mới vào cung bất quá chỉ là cái cung nữ thay quần áo.
Tiểu cung phi không có tư cách ở một cung , bình thường đều là phụ thuộc người đứng đầu cung, mà Hàn Phi ở Cảnh Nhân Cung sau thiên điện.
Chủ cung là Đức phi, cũng chính là mẹ Tấn Vương.
Một người thân thể suy nhược, không tranh quyền thế.
Một người xa xứ, hoảng loạn, sợ hãi.
Thẩm Loan là người khoan dung, thấy Hàn Phi tính tình mềm mại, hai người trụ ở trong một cung điện cũng hòa hợp.
Về sau Thẩm Loan mang thai Tấn Vương, hai năm sau Hàn Phi hoài thượng Khánh Vương, đáng tiếc số mệnh không tốt khó sinh mà chết bỏ lại Khánh Vương.
Hàn Phi không được sủng ái, cho đến sau khi chết mới được phong phi.
Bởi vì Thẩm Loan là chủ Cảnh nhân cung, Khánh Vương liền được dưỡng ở cạnh Thẩm Loan, về sau Thẩm Loan cũng mất, hai đứa trẻ đều thành không có nương.
Bất quá lúc này Tấn Vương đã lớn, không cần người dưỡng, mà tự mình ở tại Ngũ Kiền tây.
Khánh Vương vì còn nhỏ, nên được một cung tần dưỡng hai năm, về sau cũng đến chỗ đó.
Ấn theo quy chế Đại Kiền, hoàng tử đầy năm tuổi đều là phải ly khai thân nương, đến ở đó hết .
Cho nên Tấn Vương cùng Khánh Vương hai người từ nhỏ tình cảm đã tốt, Khánh Vương cứ lấy Tấn Vương làm gương.
Nghe xong chuyện xưa, Ngọc Nương thật lâu không nói gì.
Nàng chỉ biết Đức phi nương nương mất sớm, cũng không biết mẹ Tấn Vương cùng mẹ Khánh Vương còn có chuyện như vậy.
"Vương gia bởi vì có mẫu phi là ngoại tộc tiến cống, trong cung địa vị không cao, may mắn có Ngũ ca.
Sau đó Ngũ ca phong phiên, khi đó ta mới vừa gả cho vương gia, những chuyện này đều là vương gia nói cho ta biết.
Hai năm sau ta cùng vương gia cũng ra kinh, bất quá