Vương Đức Phương một đường từ chính viện trở lại đại phòng, Vương đại phu nhân đang đứng ở trong sân lệnh nha hoàn bà tử quét bụi.
Trong sân lộn xộn , dưới bóng cây phơi nắng rất nhiều sách, còn có chút gia cụ, mọi người khí thế ngất trời, Vương đại phu nhân sắc mặt vui mừng.
Vương Đức Phương hỏi mới biết được cha nàng trở về .
Từ nhỏ Vương Đức Phương cùng nàng cha Vương Tử cực ít gặp nhau, Vương Tử là ở Hạc Sơn thư viện tận Tế Châu, chính là thư viện nổi danh nhất Đại Kiền.
Trong thư viện nhân tài đông đúc, học sinh ưu tú nhiều đếm không xuể, hàng năm đều có học sinh từ các nơi đến đây nghiên cứu học hỏi.
Hạc sơn thư viện tiền thân chính là tư thục của Vương gia, bởi vì khi đó có đỗ đạt năm người cử nhân hai người tiến sĩ, chỉ xuất thân tử đệ Vương gia, từ học viện nho nhỏ, cho đến khi trở thành học viện lớn nhất Đại Kiền.
Mà Vương gia cũng từ một nơi không danh tiếng gì vừa làm ruộng vừa đi học, biến thành thế gia đại tộc.
Vương gia mỗi một thời đại, sẽ từ con em các gia đình chọn lựa ra một người học thức là uyên bác nhất người làm sơn dài.
Đời trước sơn dài chính là đại bá Vương Tử, cũng chính là thân ca ca Vương các lão.
Sau khi đại bá Vương Tử qua đời, lại chọn lựa một người học thức cực xuất chúng là Vương Tử tiếp nhận.
Vương gia khiến người ta kiêng kỵ không bằng nói là Vương gia có Hạc sơn thư viện, là Vương gia có môn sinh khắp thiên hạ.
Vương Tử làm ở Hạc sơn thư viện, trong một năm nhiều thời gian đều ở Tế Châu, chỉ có ngày lễ ngày tết sinh nhật cha mẹ mới có thể trở lại kinh thành.
Mà Vương Tử trở về chính là vì ngày mười lăm tháng tám , Tết trung thu.
Vương Đức Phương kỳ thật cũng không muốn Vương Tử trở về, bởi vì mỗi lần cha trở về, nương liền thay đổi không thể nói lý.
Đồng thời nàng cũng nhất định phải đối mặt với vài huynh muội, nhất hai thứ muội, sẽ làm nàng cảm giác mình tồn tại là một truyện cười.
Vương Đức Phương kéo Vương đại phu nhân kéo trở về nhà, có chút bực bội nói: "Nương, hắn muốn trở về , mẹ làm động tĩnh lớn như vậy làm chi, khiến người chê cười."
Ngày thường cứng nhắc nghiêm túc, Vương đại phu nhân lúc này tràn đầy tươi cười, trách mắng: " Hắn gì mà hắn , đó là cha con!"
"Vậy mẹ cũng đừng quên, hắn trở về , nàng ta cũng trở về.
Mẹ thu thập dù sạch sẽ thế nào, hắn cũng sẽ chỉ ở trong chốc lát!"
Lời này không thể nghi ngờ là đâm vào lòng Vương đại phu nhân, bà mới nói: "Vì đạo làm vợ lấy trượng phu làm đầu.
Dù cha ngươi không ở lại, nương cũng phải thu thập sạch sẽ chờ hắn.
Dù sao nương cũng không có việc gì, con trở lại phòng đi, nữ nhi gia chạy loạn khắp nơi, để cho cha con bắt gặp, lại nói nương không dạy dỗ con."
Vương Đức Phương bị Vương đại phu nhân cho nha hoàn về chỗ ở của nàng, trong lòng nghẹn khuất .
Cái gì gọi là bị cha bắt gặp, nói nương không biết dạy dỗ, rõ ràng chính là hắn thiên vị.
Hắn cùng tiểu thiếp nuôi dưỡng ra hai nữ nhi tốt, ở Tế Châu theo đuổi công tử nào đó, hại đối phương thư viện cũng không dám ở lại, thu thập bọc hành lý chạy mất, tại sao không nói bà ta không biết dạy nữ nhi.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, nàng đều biết!
Còn không phải là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng à! Bởi vì nương không được hắn chào đón, liên lụy nàng không bằng hai thứ nữ, nếu không phải nàng biết nịnh nọt tổ mẫu, còn không biết bị giẫm như thế nào bên trong.
Trở lại sau nhà, Vương Đức Phương vẫn không thể bình phục, muốn trút giận, lại sợ truyền tới tai tổ mẫu dẫn đến quở trách.
Không được, trong nhà không có một người thật sự yêu thương nàng! Nương trong mắt cũng chỉ có cha, tổ phụ cùng tổ mẫu càng không cần nói, dù sao nàng là con gái, vì gia tộc hy sinh cũng đành hy sinh , nàng thật vất vả mới có địa vị hiện giờ, sao có thể gả cho tú tài, để trong nhà bị hai kẻ tiện nhân kia nhạo báng!
Phải gả cũng là các nàng gả mới phải nàng muốn gả cho người tuấn mỹ cao quý , là Tấn Vương!
Nàng cần phải có người hỗ trợ.
Vương Đức Phương vô thức nghĩ đến Vĩnh Vương Phi.
Vĩnh Vương Phi - -
Nha hoàn bên người Vương Đức Phương Như Thúy, trơ mắt nhìn cô nương nhà mình tựa như bị vây khốn đi tới đi lui, điên cuồng cắn móng tay.
Mỗi lần Vương Đức Phương nghĩ không ra một vấn đề khó khăn, sẽ vô thức gặm móng tay.
Rõ ràng mấy ngón tay tựa như ngón hành, mà móng tay thì trụi lủi , không sơn móng tay được, còn phải cẩn thận che lấp sửa chữa mới có thể gặp người.
Như Thúy cúi đầu không dám thở mạnh, làm như không nhìn thấy.
Trong lòng lại nhịn không được nghĩ, nếu là người bên ngoài biết Thất cô nương còn có sở thích này chắc sẽ bất ngờ.
Chỉ là Như Thúy không dám nói, đánh chết cũng không dám nói.
*
Bởi vì chuyện lúc trước, Ngọc Nương về đến Tấn Vương phủ còn cười.
Nụ cười mãi treo trên mặt.
Rõ ràng đã khắc chế, mặt mày vẫn tươi , khiến người ta vừa thấy liền biết nàng có tâm tình rất tốt.
Hồng Phỉ từ tay Ngọc Thiền tiếp nhận Tiểu Bảo, hiếu kỳ hỏi: "trắc phi nương nương, có chuyện gì tốt?"
Tiểu Bảo đỏ mặt, quả thực không tận mắt thấy.
Nương cao hứng đắc ý nhiệt tình thật là ngốc mà.
Mấu chốt là nó thế nhưng cũng có xúc động, vì vậy Tấn Vương vào nhà liền thấy hai cái mặt cười.
Không đúng, là ba cơ, trên giường gạch còn có một đứa bé .
"Có gì mà cao hứng?" Tấn Vương ngồi xuống, hỏi một câu.
Cho đến khi thấy đối phương nũng nịu giận hờn ngó hắn, hắn mới có nghĩ , chẳng lẽ vì chuyện này? Vấn đề là nàng không phải đã sớm biết sao, hắn cho là mình đã biểu hiện đủ rõ ràng .
"Cứ như vậy mà cao hứng?" Tấn Vương trêu chọc một câu.
Ngọc Nương giận, nàng cao hứng , hắn hỏi làm chi.
Vừa vặn nhị bảo đói , Ngọc Nương thuận thế nói cần cho nhị bảo bú sữa, tiến trong phòng tránh.
Không lâu sau đi ra, tâm tình tốt chỉ huy các nàng Lục Hy bài biện lại phòng.
Trên giường gạch, Tấn Vương nhàn hạ, liền sách giải trí xem.
Tiểu Bảo ngồi cùng nhị bảo đệ đệ chơi, tiện đường ngẫm lại tâm sự.
Qua một lát, Ngọc Nương cười tủm tỉm từ ngoài phòng đi tới, tuyên bố nàng đi tới phòng bếp nhỏ hầm cách thủy món Tấn Vương cùng Tiểu Bảo yêu nhất Phượng hoàng niết bàn, cho bữa tối.
Kỳ thật phượng hoàng niết bàn chỉ là danh hiệu, là ruột và gà.
Ngọc Nương ở Tấn Châu thường xuyên làm do Tiết bà tử dạy.
Cách làm cũng đơn giản, chính là đem toàn bộ ruột heo rửa sạch sẽ , nhét một con gà mới vừa giết xong rửa sạch.
Cùng đảng sâm, ngọc trúc, táo đỏ , dược liệu, gia vị, cho vào nồi hầm cách thủy.
Hầm cách thủy đủ độ lửa, đem ruột heo mở ra, lấy gà ra , gà cùng ruột đều cắt khối, lại súp hầm cách thủy trong chốc lát, có thể ăn .
Giống hầm cách thủy gà, chỉ có thể ăn canh, thịt sẽ tương đối dai.
Nhưng làm như vậy thì sẽ không, cho nên ban đầu Tiểu Bảo chưa mọc răng, Ngọc Nương thường xuyên làm món này, cho bồi bổ, tiện đường còn có thể thỏa mãn nhu cầu thèm thịt của con.
Món ăn này là Tiểu Bảo yêu nhất, Tấn Vương nếm qua hai lần, cảm thấy không tồi, Ngọc Nương hôm nay mới đích thân làm .
Đến bữa tối, quả nhiên Tiểu Bảo so với ăn nhiều hơn so bình thường nửa chén cơm, Tấn Vương cũng uống không ít.
Tấn Vương bình thường ghét uống thang thang thủy thủy , coi như là khó được khi hắn ăn nhiều.
Dùng xong bữa tối, một nhà ba người ngồi ở trên giường