Mặt Ngọc Nương bỗng chốc đỏ lên, không thèm nhìn hắn, cũng không thèm quản tờ giấy kia.
Tấn Vương không cầm tờ giấy ở trong tay: " Chữ thật xấu, bản vương không biết ngươi còn viết thơ biểu đạt uất khí nữa.
Nhìn câu này đi:
“Biết nỗi tương tư là huyễn mộng
Chẳng đem đau xót đổi cuồng ngông”
Hắn khẩu khí ngày càng lạnh, ánh mắt cũng lạnh theo lời nói, tay xoa mặt Ngọc Nương : "Cho dù tương tư cũng vô dụng, ta cũng không ngại ngươi ôm si tình đó mà phiền muộn cả đời? Bản vương khiến ngươi rất thất vọng hả, để cho ngươi còn tưởng niệm, đối tượng sẽ không phải là người đánh xe kia chứ?"
Ngọc Nương la ầm lên: "Ngươi nghĩ chỗ nào , ta cũng không tương tư ai."
Tấn Vương hừ lạnh, mặt tràn đầy băng hàn.
Thư tình khẳng định không phải là viết cho hắn , ngày qua ngày lắc lư cạnh nàng, sao có thể để cho nàng phiền muộn thế này, nhất định là có dã nam nhân nào đó khiến nàng nhớ mãi.
Là người đánh xe? Hay là tên tiểu bộ khoái? Hay có dã nam nhân nào đó hắn không biết?
Nàng chưa mười lăm là có thai, sau chuyện này về sau nàng không thể nào có tâm tư cùng dã nam nhân khác thông đồng, vậy là chuyện trước kia ?
Hai nhỏ vô tư? Thanh mai trúc mã?
Không trách được khi đó nàng tâm tâm niệm niệm muốn bỏ hắn, trừ Tiểu Bảo, bên ngoài khẳng định có gì đó câu linh hồn nhỏ bé của nàng.
Tấn Vương chỉ cần nghĩ tới khi Ngọc Nương còn vô tư đã có tiểu dã nam nhân, hai đứa thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nói không chừng sau khi lớn hơn chút, hiểu được một chút về giới tính, còn vụng trộm hôn cái miệng nhỏ nhắn, nói không chừng tiểu dã nam nhân còn sờ qua nàng nữa.
Nữ hài nhi bình thường có ai đẫy đà vậy.
Chỉ có dùng tay sờ quýt, đem quýt biến thành bưởi, thành bộ dáng hắn thích.
Chỉ cần nghĩ linh tinh, Tấn Vương thô bạo, hận không thể đem người nam nhân kia tìm cho ra .
Tấn Vương nghĩ cũng chỉ trong khoảnh khắc, Ngọc Nương tự ti chữ xấu, xấu hổ đó lại làm đối phương sinh đa tâm.
Bất quá nàng cũng ý thức được Tấn Vương tâm tình có chút không đúng, giọng nói mềm mại giải thích : " Chàng nghĩ nhiều , thiếp không tương tư ai, thiếp rảnh, không có việc gì nên viết chơi ."
"Trước kia không thấy ngươi viết!"
Ách, vấn đề là lúc trước nàng không nghĩ tới.
Đại khái là do cha nàng ảnh hưởng khắc sâu, cho nên nàng cảm thấy nam nhân đều cho rằng nữ nhân vô tài mới là đức.
Hơn nữa những thứ này bỏ qua thời gian quá dài rồi, nàng căn bản không nhớ nổi.
Cũng may hôm qua đến trấn quốc công phủ, thấy nơi ở của Kiều thị bố trí như vậy, nàng mới nhớ ra nàng cũng có thể sắp xếp, thậm chí đi học .
" Đây không phải là thơ thiếp làm , là thế tử phu nhân cho thiếp một tập thơ , thiếp cảm thấy hay liền chép lại.
Mặt khác chàng cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, thiếp không cho chàng xem là nó quá xấu , thiếp muốn luyện tốt hơn một chút sẽ viết cho chàng xem."
Chỉ là như vậy?
Tấn Vương nghi ngờ nàng, đa nghi bắt đầu quấy phá.
Vẻ mặt đích xác rất nhạt , hắn đối với nàng quá hiểu, từng vẻ mặt , ánh mắt bên trong có ý tứ gì.
Nàng không nói láo.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đột nhiên nhớ tới nàng vừa nói chờ khi luyện khá hơn một chút sẽ viết cho hắn xem.
Nàng muốn viết thư tình cho hắn?
"Ta biết bài này là ngươi chép ." Tấn Vương hắng giọng nói, sắc mặt cuối cùng không còn lạnh .
Ngọc Nương lập tức bị dời sự chú ý, hắn làm sao biết ?
"Ta xem qua rồi." Nói xong, Tấn Vương khinh thường khẽ hừ: " Nữ tắc các ngươi thích thể loại này."
Cái gì gọi nữ tắc các ngươi!
Ngọc Nương tức giận, biết Tấn Vương lại phạm tật xấu.
Rõ ràng sai còn không nhận, còn chê bai người khác.
Nàng ánh mắt cao ngạo nhìn mình với hoa hoa, hừ một tiếng quay đầu bước đi luôn .
Là tức giận?
Tấn Vương liếc nhìn Ngọc Nương , đồng thời nhìn hoa hoa.
Không giống với Ngọc Nương, hoa hoa lúc này ánh mắt mềm mại , nghiêng thân thể muốn đến đùi Tấn Vương cọ, lại bị Tấn Vương quét ra.
*
Ngọc Nương tức giận cả một buổi sáng, buổi trưa khi dùng cơm cũng không cùng Tấn Vương nói chuyện.
Tất cả mọi người đều biết trắc phi tức giận a, là do điện hạ trêu chọc .
Dùng xong bữa trưa, Ngọc Nương không có ngủ, mà đến thư phòng, để lại Tấn Vương một mình ngồi ở đông thứ gian , trên giường gạch cùng Tiểu Bảo hai mặt nhìn nhau.
Đối với điều này, Tiểu Bảo rất là vui khi việc thành , lúc nào nó cũng muốn cha nó hứng chịu, mới biết được đất nhỏ cũng là đất.
Tâm tình quá sung sướng, Tiểu Bảo cùng Hoa hoa cả hai ở trên giường quằn quại.
người Hoa hoa thích nhất là Tấn Vương, sau đó mới là Tiểu Bảo ,nó cũng nguyện ý nịnh người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp bồi.
Tấn Vương ghét bỏ nhìn thoáng qua nhi tử cùng con mèo ở cùng một chỗ nhi tử, kéo lê hài đi đến trong gian .
Gần đây hắn quen ngủ trưa .
Cho dù ở công bộ, đến thời điểm hắn cũng đến phòng ngủ trong chốc lát.
Nằm chốc lát không ngủ được.
Tấn Vương lại từ trong phòng ngủ đi ra , Tiểu Bảo cùng hoa hoa đã ngủ trên giường gạch, trên người đắp một cái thảm.
Hoa hoa không có ngủ sâu, nghe được động tĩnh liền mở mắt ra nhìn Tấn Vương một cái, muốn đi qua, nhưng hiện tại không bỏ được ổ chăn, liền nhắm nghiền mắt lại.
Cửa thư phòng khép , Tấn Vương nhẹ mở ra .
Ngọc Nương quả nhiên đang ở đó viết .
Im ắng đi tới xem thì thấy tư thế nàng không được tự nhiên, thỉnh thoảng tay cầm bút còn xoay một cái, tư thế không đúng.
Tấn Vương bước lên một bước, từ phía sau nắm tay nàng chấp bút: "Chấp bút có nhiều phương pháp.
Ngươi không cần quá mức , cứ thoải mái , chỉ cần lòng bàn tay có chỗ trống, chấp bút linh hoạt là được ."
Nói xong hắn buông tay Ngọc Nương ra, để nàng phương pháp thoải mái nhất.
Quả nhiên Ngọc Nương làm không đúng nên mới chịu ảnh hưởng.
"Ngươi nhớ kỹ vài điểm mấu chốt, chỉ thực chưởng hư, căng chùng có độ.
Cũng chính là như ta nói trước , lòng bàn tay muốn hoạt động thì cần chỗ trống, nhưng ngón tay phải vững vàng cầm bút, không thể quá chặt, cũng không thể quá lỏng.
Cổ tay ...!Ngươi phải buông lỏng, không cần căng thẳng..."
Tấn Vương nắm tay Ngọc Nương đặt bút trên giấy Tuyên Thành viết chữ Tấn , bút tích gầy mạnh mẽ, kim câu tranh sắt, có ngông nghênh, bút họa giống như tâm , Tấn Vương am hiểu thể chữ kim.
Ngọc Nương lần đầu thấy Tấn Vương viết chữ, kỳ thật trước kia cũng không phải là không thấy qua, Tấn Vương đôi khi cũng chuyển một ít mật các loại về xem, thỉnh thoảng cũng phê gì đó, nhưng Ngọc Nương chưa từng xem qua, cho nên đây là lần đầu tiên nàng thấy Tấn Vương viết chữ.
" Chữ điện hạ thật là đẹp mắt." Ngọc Nương không giỏi bình luận, đẹp mắt ở trong mắt nàng chính là chữ tốt.
"Ngươi mới học, thể chữ kim