Vinh hi viện ở đông sương.
Trên giường gạch của Tiểu Bảo có hai hài tử đang nằm sấp.
Đều là đứa trẻ mập mạp , tiểu nam oa tóc để chỏm đào, mặc áo bông, quần bông màu xanh ngọc.
Nữ oa có hai bím tóc, mặc xiêm y màu hồng anh đào.
Hai đứa nằm sấp ở trên giường, đang chơi với một con mèo.
Tất nhiên con mèo là hoa hoa.
Hoa hoa đã chui vào gối , nhưng vẫn trốn không thoát tay của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt nhớ Đậu Đậu , đồng thời bé cũng phát hiện Hoa Hoa đáng yêu hơn.
Đậu đậu là chó nhỏ ngoài vườn, vụng về vụng về , trừ ăn là ngủ, hoặc là cắn váy bé.
Hoa Hoa không chỉ liếm móng vuốt, còn liếc bé.
Nguyệt Nguyệt cảm thấy con mèo này thật thú vị, từ lúc tới Vinh hi viện, bé luôn dày vò Hoa Hoa , đem nó ôm qua , vân vê đầu nó, còn bóp móng vuốt nó.
Hoa hoa ghét tiểu nữ oa này , vấn đề là bên ngoài trời giá rét, nó cũng không có chỗ đi.
Hai ngày nay Tấn Vương lại cấm túc nó , nó chỉ có thể ở đông sương, quan trọng nhất là tiểu chủ nhân lại để tiểu nữ oa này hành hạ nó.
Không những mặc kệ, có đôi khi còn đồng lõa.
( Soái – Đào Quân Trang )
" Sâm ca ca nói Hoa Hoa là mèo đực, hay là mèo cái?" Nguyệt Nguyệt hỏi.
" Cái ."
Hồng Phỉ nói cho Tiểu Bảo biết , chứ nó cũng không biết, thứ hai nó cũng chưa có xem qua, Hồng Phỉ đã nói là cái , thì con mèo đó là cái.
Nguyệt Nguyệt rất hiếu kỳ " Làm sao biết nó là mèo cái, nó có tiểu đinh đinh hả?"
Sở dĩ phải hỏi thế cũng do trước đó Tiểu Bảo làm chuyện ngu xuẩn.
Nó từ rất sớm đã tự mình đi tiểu , có đôi khi thẹn thùng gọi nha đầu hầu hạ, nó tự đến cung phòng.
Lần đó cũng là do nó sơ sẩy , lại quên bây giờ nó có cái đuôi, đang tiểu Nguyệt Nguyệt xông vào.
Nguyệt Nguyệt một chút cũng không e lệ, chỉ tiểu đinh đinh của Tiểu Bảo lớn tiếng hỏi, sao Tiểu Bảo có tiểu đinh đinh, Nguyệt Nguyệt lại không có.
Xuân nhi cùng Thu nhi nghe được động tĩnh, liền gấp rút chạy vào đem Nguyệt Nguyệt ôm đi , còn giải thích là chỉ có nam oa nhi có, nữ oa oa không có, cũng nói cho bé biết rằng loại lời này không thể tùy tiện nói.
( Soái – Đào Quân Trang ) hahaha...!tới đoạn này là buồn cười dã man,,, thôi rồi tốn công mặc quần áo bao lâu nay haha 12/06/2018)
Từ đó về sau Nguyệt Nguyệt đối với khác biệt này rất hiếu kỳ , bọn nha đầu nói bé không thể hỏi bốn phía, bé liền vụng trộm hỏi Tiểu Bảo.
Nói là bọn nha đầu bé không được hỏi Tiểu Bảo về tiểu đinh đinh, cũng làm Tiểu Bảo buồn bực , tâm tình miễn bàn rất khó chịu .
"Nó là mèo cái, khẳng định là không có tiểu đinh đinh ." Hai tiểu oa nhi thảo luận vấn đề, Hoa Hoa không có cơ hội chạy trốn bị Tiểu Bảo tên thủ phạm cũng là đồng lõa, đem Hoa Hoa lật lại, Nguyệt Nguyệt nghiên cứu thân Hoa Hoa thật sự không có đinh đinh.
"Nó thật là không có a, chỉ có Tiểu Bảo ca ca có." Ở cùng Tiểu Bảo lâu , thấy Ngọc Nương cùng vài nha đầu đều gọi là Tiểu Bảo, Tiểu Bảo công tử, Nguyệt Nguyệt cũng lười gọi sâm ca ca, mà đổi thành Tiểu Bảo ca ca .
Đương nhiên chỉ có nó có!
Tiểu Bảo gật đầu, "Chỉ có ta có, người khác cũng không có.
Còn nữa Nguyệt Nguyệt, xem tiểu đinh đinh người khác là không đúng, về sau những lời này chỉ có thể nói với ta, không thể nói với người khác."
Tiểu Bảo đã nói lời này rất nhiều lần, Nguyệt Nguyệt nhu thuận gật đầu, lại thốt ra một câu kinh người: " Muội chỉ có thể nhìn tiểu đinh đinh của Tiểu Bảo ca ca." Rõ ràng lời này rất quái dị, Tiểu Bảo vẫn nhịn không được vặn vẹo mỉm cười, gật đầu.
Ngoài phòng, cách cửa sổ nhìn hai oa nhi chơi cùng một chỗ, Kiều thị được bọc áo choàng kín mít không kẽ hở cuối cùng cũng yên tâm.
Bên cạnh nàng có Tôn Manh.
Vốn là không nên tới nhưng Kiều thị nhớ nữ nhi, liền đi tới đây một chuyến.
Kiều Tú Lệ cuối cùng cũng nhận trừng phạt xứng đáng, mặc dù Kiều thị không biết Tôn Manh xử trí như thế nào , nhưng nàng rõ ràng thủ đoạn của Tôn Manh, tất nhiên là không tốt.
Kiều An bị đuổi về Giang Nam, Kiều thị cũng nói với Kiều lão gia cùng Kiều đại nãi nãi qua thư , rằng Kiều Tú Lệ đối với nàng làm chuyện gì, Kiều An kết cục chắc chắn cũng không được tốt.
Tuy báo thù cũng không thể dính líu đến người vô tội, nhưng thư đồng kia là của Kiều An , Kiều Tú Lệ là nữ lưu lại có thể làm việc ác độc vậy, nếu nói chỉ nàng ta trù hoạch việc này ra, ai cũng không tin Kiều An tất nhiên bị giận chó đánh mèo.
Cho dù hắn khổ sở cầu xin tha thứ, cũng không ai tin hắn.
Giải quyết xong hai người này, tiếp đến là chữa bệnh cho Kiều thị.
Trước đó Tôn Manh đi gặp trấn quốc công phu nhân, hai người huyên náo cực kỳ không vui.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tôn Manh trở về nói với Kiều thị sẽ mang nàng đi thôn trang ở mấy ngày.
Kỳ thật thế này cũng tốt, thôn trang thanh u, có lợi cho dưỡng bệnh, tiện đường coi như là đi giải sầu.
Trước khi đi, Kiều thị không bỏ được Nguyệt Nguyệt, liền thỉnh cầu Tôn Manh đến đây cho nàng xem nữ nhi chút.
Nguyệt Nguyệt ở Tấn Vương phủ, là quyết định Kiều thị.
Nàng đến thôn trang, chủ yếu là để chữa bệnh, nên không thể chiếu cố nữ nhi, nàng là bệnh nhân, cũng không thể để Nguyệt Nguyệt bên người.
Mà ở trong phủ nàng cũng không yên tâm, cho nên không bằng cứ ở Tấn Vương phủ.
"Ngươi không gặp Nguyệt Nguyệt sao?" Ngọc Nương hỏi.
Kiều thị lắc đầu, nàng ấy bị bọc trong áo choàng, còn dùng khăn che miệng mũi.
Người không biết thì còn nghĩ nàng ấy quá sợ lạnh.
" Không gặp , ngươi nhìn ta thế này, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy sẽ bị dọa ."
Ngọc Nương lộ vẻ hiu quạnh, trong nội tâm thổn thức cảm thán.
Nàng tự nhiên cũng biết Kiều Tú Lệ làm chuyện xấu, thật không nghĩ tới một cô gái yếu đuối có thể dùng thủ đoạn đối với một người vẫn đối tốt với nàng hảo, đối tốt với người nhà nàng, tộc tỷ của nàng ta.
Thủ đoạn âm ngoan, làm người ta rợn cả tóc gáy, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nếu không phải Lưu Lương Y, sợ rằng không ai nghĩ tới nàng ta dùng thủ đoạn hại người.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố Nguyệt Nguyệt ."
"Ta tin ngươi , không tin ngươi ta cũng không đem Nguyệt Nguyệt giao cho ngươi.
Cảm ơn Ngọc Ngọc, nếu không có ngươi, ta quả thực không dám tưởng tượng được ta hiện tại thế nào rồi.
Ta có khả năng đã chết ...! Ngươi không biết rõ, khi đó ta cảm thấy được ta đã không còn sức chống đỡ, nếu không chết, ta cũng không muốn sống nữa...!Bệnh như vậy, liên lụy hài tử, khắp người dơ bẩn, làm người ta ghét bỏ.
Nếu không phải ngươi, ta hiện tại gửi gắm nhầm người, phu quân hài tử đều gửi người ta..."
Tôn Manh đứng ở bên cạnh mãi không nói gì, lúc này mới mở miệng ngắt lời: "Thôi, đừng nói ."
"Đúng vậy, đừng nói chuyện không may, dù sao cũng không có phát sinh.
Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, chờ ngươi trở về ta giúp ngươi đem Nguyệt Nguyệt nuôi trắng trẻo mập mạp ."
Kiều thị nín khóc mỉm cười, nàng cười lại ho lên, xoay người chui đầu vào lòng Tôn Manh ho khụ khụ, Tôn Manh vỗ lưng nàng và mở miệng cáo từ.
Ngọc Nương cùng Tấn Vương tiễn hai người đến cửa sau, từ đầu đến cuối Tấn Vương cùng Tôn Manh đều không nói gì.
Tôn Manh đem Kiều thị lên xe ngựa, do dự một chút, quay đầu lại nhìn Tấn Vương: " Xuân kỳ tháng hai, đừng xen vào."
Ngắn gọn, không đầu không đuôi, ánh mắt Tấn Vương chợt lóe.
Trong lúc này, xe ngựa Tôn gia rời đi , cùng với Lưu Lương Y ông đáp ứng Tôn Manh chữa bệnh cho Kiều thị.
"Hy vọng nàng ấy có thể thật tốt để trở về." Ngọc Nương thở dài nói.
Tuy là Lưu Lương Y nói có sáu bảy phần nắm chắc, nhưng bệnh lao là bệnh nan y, có thể chữa hay không, ai cũng không dám bảo đảm.
Kiều thị ôn nhu lại vô tội, Ngọc Nương hy vọng nàng ấy có thể thật tốt , người tốt phải được sống tốt.
Tấn Vương vỗ tay của nàng, không nói gì.
...
Chỗ Đông sương, Nguyệt Nguyệt nói với Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo ca ca, giống như muội nghe được tiếng nương ho khan ."
Tiểu Bảo liếc qua cửa sổ, mới nói với Nguyệt Nguyệt: " Khẳng định muội nghe lầm , nương ta đã nói, Kiều di đi chữa bệnh , chờ sang năm trời ấm áp hơn , Kiều di sẽ trở lại.
Muội ở nhà ta , có ta chơi cùng muội, còn có Hoa Hoa..."
Nó vừa nói, vừa đem Hoa Hoa bế lên, cưỡng bách Hoa Hoa đối mặt với Nguyệt Nguyệt.
May mắn Hoa Hoa không biết cười, nếu không nó cũng dùng tay kéo mặt Hoa Hoa làm mặt cười.
"Nếu không thích Hoa Hoa, thì còn có nhị bảo.
Đi thôi, ta dẫn ngươi xem nhị bảo , ta khẳng định nó đã tỉnh ngủ ."
Tiểu Bảo ném Hoa Hoa xuống, đưa tay cho Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt lập tức quên nương , cũng trợt xuống giường, sau đó Xuân nhi và Thu nhi trơ mắt nhìn tiểu công tử mang Nguyệt Nguyệt cô nương đi chơi với đệ đệ nhị bảo.
*
Tấn Vương đưa Ngọc Nương về Vinh hi viện, rồi vòng đến tiền viện.
Tôn Manh nói lời đó có khả năng người khác không hiểu, nhưng hắn hiểu được là có ý gì.
Có khả năng tất cả mọi người vào tháng hai xuân kỳ động tâm tư, không chỉ mình An vương, những người động tâm tư còn lại bất đồng,vì giờ An vương hiện thời quá vượng, đốt ngọn lửa cao quá có chỗ tốt, cũng có chỗ không tốt, một khi sơ sẩy, liền có thể thiêu cháy chính mình.
Đây là cơ hội của An vương , cũng là của những người khác.
An vương đứng thứ hai, trừ thái tử, hắn lớn nhất.
Nhiều năm qua thái tử càng không ra hồn, An vương ngược lại nghiễm nhiên có tư thái từ huynh, không chỉ Hoằng Cảnh Đế khiển trách thái tử đều lấy hắn ra so sánh.
(Soái – Đào Quân Trang)
Còn đối với An vương tuy là Nhị huynh nhưng đối với bọn đệ đệ đến cùng cũng là huynh, lớn tuổi hơn như bổ khuyết phần huynh trưởng.
Còn đối ngoại, An vương thời gian qua khoan dung độ lượng , chiêu hiền đãi sĩ, ở trong triều danh tiếng quá mức tốt, có danh là hiền vương.
Cho nên lần này trong triều mới có người tiến cử lập An vương làm thái tử, có rất nhiều người cũng không hề kinh hãi dù sao thái tử bị phế, thái tôn biến thành Huệ vương thế tử, cuối cùng những người còn lại rõ ràng không có ưu thế.
Đại Vương mặc dù cũng ổn nhưng bản thân không giỏi nói chuyện, tính tình an phận, trong các hoàng tử thật không bắt mắt nhất.
Luận văn, hắn không bằng Vĩnh Vương, luận võ, hắn không bằng Tấn Vương.
Không bằng An vương khéo léo, lại không bằng Lỗ vương sắc sảo, cái gì cũng trung bình.
Mà đối với hoàng thất mà nói, trung bình đại biểu cho bình thường.
Cho nên An vương trèo lên đỉnh khả năng rất lớn.
Nhưng An vương có cơ hội lớn, liền đại biểu đối với người khác là chướng ngại lớn, Hắc tiên sinh không chỉ một lần đề nghị Tấn Vương thừa dịp loạn ra tay, Lưu Đại tiên sinh mặc dù thích dương mưu, nhưng không phải không thích Hắc tiên sinh làm việc xấu, không thừa nhận không được rằng đây là một cơ hội tốt.
Một khi đắc thủ, An vương ngã là mất đi một ngọn núi lớn phía trước, người đằng sau có thể hiện ra.
Tấn Vương làm việc từ trước đến giờ không câu nệ tiểu tiết, cũng không có bộ dáng quân tử.
Với hắn đục nước béo cò là chuyện thường làm , hắn tự nhiên có chút động tâm tư, thậm chí đã lệnh cho người phía dưới bắt đầu hành động.
Tôn Manh lại nói một câu