Sự tình phát sinh ở trong nháy mắt.
Diễm Ca Nhi thật vất vả lật người đem Tuyên Ca Nhi áp chế dưới thân, khí lực lại không bằng đối phương, bị nó ném qua.
Tuyên Ca Nhi quá mạnh tay, mà Diễm Ca Nhi không đề phòng, té xuống đầu đụng đất.
Cũng trùng hợp , có cục đất nho lên, vừa thấy máu, nha hoàn bị dọa la lên.
Tuyên Ca Nhi cũng sợ , mấy tiểu oa nhi kia cũng sắc mặt trắng bệch, có đứa nhát gan còn khóc lên tiếng.
Khánh Vương thấy là Diễm Ca Nhi bị thương, cũng từ lầu hai nhảy xuống, Lỗ vương cũng đi theo xuống.
Mặt Lỗ vương có chút lúng túng, bước nhanh đến phía trước, lớn tiếng khiển trách Tuyên Ca Nhi: "Nhìn ngươi làm chuyện tốt gì, xuống tay không biết nhẹ nặng ?" Tiểu oa nhi nào biết người lớn cố làm ra vẻ, Tuyên Ca Nhi khóc quá trời.
Bên ngoài huyên náo động tĩnh quá lớn, chúng phụ nhân bên cạnh cũng nhận được tin tức.
Lỗ vương phi đi ra nghe thấy Lỗ vương khiển trách Tuyên Ca Nhi, còn duỗi tay muốn đánh Tuyên Ca Nhi, nàng xông qua ôm nhi tử: " Nó là một đứa nhỏ, thì biết cái gì!" (Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018)
Trong sân một mảnh loạn, An vương phi khuyên Lỗ vương phi, đám người còn lại cũng từ trên lầu đi xuống.
Tấn Vương đi tới nhìn Diễm Ca Nhi trong lòng nha hoàn, Diễm Ca Nhi bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là đụng rách da, thấy máu chảy nhiều, nhưng cũng không bị thương bên trong.
Mà Diễm Ca Nhi cũng đặc biệt dũng cảm, tuy tất cả mọi người chỉ nó nói có máu , nhưng nó cũng không khóc.
Không khóc dĩ nhiên là không có việc gì, nhưng này sao tiểu hài tử chảy máu cũng không phải chuyện gì lớn.
từ trong lồng ngực Tấn Vương móc ra một cái khăn, bảo nha hoàn giúp Diễm Ca Nhi che miệng vết thương, nhíu lại mi nhìn thoáng qua, nói với Khánh Vương: "Lão Thất, trước tiên hãy ôm hài tử tìm đại phu đến xem một chút đi."
Lòng Khánh Vương tràn đầy bực bội, tuy là hắn bất mãn đối với Diễm Ca Nhi, nhưng đến cùng nó vẫn là con ruột.
Con ruột bị đánh bị thương, hắn lại phải đi khuyên người khác, cái loại tâm tình hỗn hợp một chỗ đó, hắn nói: "Nhìn cái gì , không chết được, không có tiền đồ !"
Mặt Diễm Ca Nhi lúc này mới trắng ngắt, Tấn Vương mím môi, muốn nói cái gì thì Khánh Vương phi đã lao đến.
(Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018)
Khánh Vương phi nghe được câu nói đó, nàng nhìn Khánh Vương bằng ánh mắt đặc biệt lạnh lùng, nàng xông qua không nói hai lời đem Diễm Ca Nhi từ lòng nha hoàn ôm lên, rồi cảm ơn Tấn Vương, liền vội vội vàng vàng mang con đi.
Ngọc Nương không yên lòng, cho Tấn Vương một cái ánh mắt, theo phía sau nàng ấy.
Khánh Vương tất nhiên không xem nhẹ thái độ Khánh Vương phi, cũng ý thức được mình lỡ lời, hắn muốn đi theo giải thích, lại bị Lỗ vương kéo lại.
Lỗ vương không đánh con lại còn tới khuyên hắn: "Lão Thất, ngươi đừng cùng nữ nhân so đo, các nàng đều lòng dạ hẹp hòi.
Nhà ta cũng thế, thôi đừng để ý các nàng, do thói quen ! Đi, đi uống rượu, nữ nhân có tật xấu rất nhiều! Ngày nào đó còn chọc phiền thì thu thập các nàng một phen, sẽ thành thật thôi !" Nói xong còn xem Lỗ vương phi nói , vốn là nàng có nhiều người khuyên, còn nhất quyết không tha.
Vừa nghe xong mới rụt cổ lại, ôm Tuyên Ca Nhi, không dám lên tiếng .
"Tiểu hài tử va chạm , là chuyện thường, các ngươi lại lấy chuyện đánh hài tử dọa nữ nhân.
Lão Ngũ, Diễm Ca Nhi bị thương không nghiêm trọng chứ?" An vương hỏi.
Tấn Vương lắc đầu.
(Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018)
"Nếu đã không nghiêm trọng, liền không có việc gì, đi, đi vào, đừng hỏng hào hứng."
"Đúng vậy, khó có được ngày lão Thất mời khách."
Mấy nam nhân lại đến trong diễn lâu, cũng không chú ý tới các nữ nhân bên cạnh, Hàn trắc phi tuy ở cạnh Lỗ vương phi, cách đó không xa lấy mắt ra hiệu cho một nha đầu.
*
Châu Châu thấy Diễm Ca Nhi bị thương , liền khóc lên.
Khánh Vương phi vội vã, ôm Diễm Ca Nhi đi , căn bản không nhớ tới nữ nhi.
Châu Châu thấy nương cùng ca ca không quay lại , đầu tiên là đứng ở đó khóc, khóc xong liền chạy đi.
Tiểu Bảo bị Ngọc Thiền ôm trên người khóe mắt nhìn về phía Châu Châu chạy đi, vội vàng đi theo.
Trong sân loạn, không ai nhìn thấy một màn này, Ngọc Thiền muốn cùng đi qua, lại nhớ tới Nguyệt Nguyệt, xoay người ôm lấy Nguyệt Nguyệt đuổi kịp.
Diễn lâu xây ở trong vườn, đá quái cây cao mọc lên như rừng, Ngọc Thiền ra sau liền không thấy Tiểu Bảo cùng Châu Châu.
Bất quá nghĩ tới có Thập Dạ đi theo, nàng cũng không quá lo lắng, dựa vào trong trí nhớ quay về chính viện phía trước .
Châu Châu khóc, tập tễnh đi lên phía trước.
Trong vườn rất yên tĩnh, cách đó không xa có tiếng ồn ào xem diễn lâu, quả thực là trời cùng đất khác biệt.
"Nương, ca ca...!Ô ô ô..." (Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018)
Tiểu Bảo nghe thấy phía trước có tiếng Châu Châu khóc, vội chạy về phía trước, nó lướt qua một ngọn núi giả, thấy Châu Châu ở cạnh cái ao, đang muốn lên tiếng gọi, đột nhiên thấy bên trong xuất hiện một người, ôm lấy Châu Châu ném vào ao.
Tiểu Châu Châu chỉ kịp gọi nửa tiếng, âm thanh liền biến mất trong không khí.
Vừa thấy đắc thủ xong, người kia liền vội vội vàng vàng trở về.
Tim Tiểu Bảo đập mạnh, vô thức hô: " Thập Dạ - - "
Một hắc ảnh trống rỗng xuất hiện, vọt đến ao, vớt lên bờ một bé gái toàn thân ướt nhẹp đã bất tỉnh.
Hắn không dừng lại, đuổi theo người biến mất ở đường mòn.
Tiểu Bảo đã nhào tới, sốt ruột thử mũi Châu Châu, lại dò xét hơi thở bé.
Châu Châu còn hơi thở.
Tiểu Bảo cảm giác không rét mà run, đột nhiên ý thức được kiếp trước Châu Châu có khả năng chết như vậy .
" Người đâu, mau tới đây!" Tiểu Bảo đặc biệt hận, hận những người núp trong bóng tối giống như rắn độc, so với chuột còn dơ bẩn hơn, bởi vì ngươi không thể biết thời điểm nào các nàng lại nhào ra cắn ngươi một ngụm.
Năm đó nó cùng nương cũng thế mà trúng chiêu , thất thẩm cùng Châu Châu cũng thế, nếu nó không theo tới...
"Tiểu công tử, thế nào ?"
Ngọc Thiền nghe được âm thanh, xuất hiện ở cuối đường mòn, vội chạy tới.
"Châu Châu rơi xuống nước , mau gọi người!" (Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018)
*
Trong diễn lâu đã xếp đặt tiệc, một cái bàn dài bày đầy món ăn quý và lạ.
Món ăn nóng có gân hươu sóc cá, hải sâm ninh anh đào, đuôi dê Cao Ly dê, măng mùa đông nấu ức gà, lưỡi vịt ninh, thịt dê nướng nồi, chân giò hun khói ninh vó khuỷu tay này nọ, món lạnh cũng đa dạng, quả thực khiến người ta nước miếng tràn lan.
Còn có các loại rượu ngon, đa dạng.
Lỗ vương kéo Khánh Vương mời hắn mời rượu, giống như bồi tội.
Trên sân khấu chiêng trống vang trời, náo nhiệt vô cùng , đang hát bát tiên báo tin mừng.
Một nha đầu vội vã vào, đánh tan bàn tiệc náo nhiệt.
Châu Châu rơi xuống nước.
Tin tức này khiến người ta kinh ngạc, nên biết vào đông ngày rét đậm, hài tử sao có thể rơi xuống nước.
Khánh Vương cả kinh giội rượu vào ngực, bất chấp vội vội vàng vàng đi theo nha đầu kia.
Phát sinh chuyện thế này, tiệc cũng không còn .
Đám người An vương cũng muốn đi xem đã có chuyện gì xảy ra, lại bị Tấn Vương ngăn cản.
Mặt Tấn Vương phủ sương, ánh mắt tựa như hàn băng, nhìn mọi người chung quanh một cái.
Lỗ vương bị hắn nhìn thấy, da đầu tê dại, không nhịn được nói: "Ngũ ca, ngươi nhìn chúng ta như vậy làm gì?"
Tấn Vương từ từ nói: " chuyện hôm nay ở phủ lão Thất, tốt nhất không phải là các ngươi ai ra tay, nếu không..." (Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018)
"Ngũ ca, ngươi nói lời vô nghĩa.
Hai đứa bé đánh nhau, ta cũng xin lỗi lão Thất, nhưng Châu nha đầu rơi xuống nước, sao lại cùng chúng ta có quan hệ..."
"Không phải là tốt nhất." Bỏ lại lời này, Tấn Vương liền xoay người rời đi.
Lỗ vương tức giận đến mức nhảy lên ba thước: "Ngươi nói cái này có phải xúi quẩy hay không, đang năm mới nghe Ngũ ca nói thế này, Châu Châu nếu có gì không hay xảy ra, còn đòi chúng ta tính sổ kìa..."
An vương ra mặt khuyên giải: "Lão Lục ngươi cũng đừng nóng giận,