Ngọc Nương đưa cho hắn một trang giấy, nét viết dùng thể chữ Nhan , chữ không đẹp lắm, bất quá có tinh tế - -
Đêm nay là đêm nào này khiên châu trung lưu,
Hôm nay ngày nào này được cùng vương tử cùng thuyền,
Hổ thẹn bị hảo này không tử cấu hổ thẹn,
Tâm vài phiền mà không dứt này biết được vương tử,
Trên núi có cây, cây có nhánh, tim ta có người, người chẳng hay.
BÀI THƠ: BẾN SÔNG NHỚ MÃI CON ĐÒ
Tác giả: Phú Sĩ
Tình nào tình chẳng đợi mong
Hoa nào hoa chẳng tàn trong hương đời
Xin đừng trách cứ người ơi!
Lòng đò chỉ mãi bến đời tình quê….
Thương bạn Soái không biết tên bài thơ Hán này nên không tìm được bản dịch nên Soái tìm trích đoạn thơ tình của một tác giả Việt Nam cũng sến sến bù vào hahaha
( Soái – Đào Quân Trang 09.07.2018),
Nghe nói năm đó Sở Quốc Ngạc đi chơi thuyền có nữ tử ái mộ hắn, dùng bài hát này cho nữ tử hướng nam tử biểu đạt ý ái mộ ý.
Lần trước Ngọc Nương sao chép một câu thư tình, Tấn Vương liền ăn dấm chua.
Tuy giải thích rõ rồi nhưng Tấn Vương vẫn nhớ rất lâu, thỉnh thoảng lấy ra nói lại, Ngọc Nương suy nghĩ tìm thời điểm viết tặng hắn.
Đáng tiếc chữ nàng không được khá, không thể thành hàng.
Mấy ngày nay lén lút tập mãi mới viết được một đoạn coi như không tệ.
Ngọc Nương giấu đi, dự định chọn ngày tốt đưa cho hắn, hôm nay thấy hắn tức giận, nàng liền muốn đem cái này đưa cho hắn, hắn nhất định sẽ cao hứng.
Không thể không nói, Ngọc Nương vẫn còn có vài phân tâm cơ bé xíu.
Chỉ tiếc sớm đã bị Tấn Vương thấy, nàng tự nhận nàng giấu cực kỳ tốt, không biết đã bị Tấn Vương trộm lấy ra nhìn rất nhiều lần.
Cho nên ít đồ thế mà đòi thu mua Tấn Vương tha thứ cho nàng, cũng quá coi thường Tấn Vương .( Soái – Đào Quân Trang 09.07.2018),
Tấn Vương không biến sắc nhìn xem , Ngọc Nương nhìn lén thần sắc hắn, trong lòng không khỏi có chút lo sợ.
"Viết sai một chữ." Tấn Vương đột nhiên nói.
"A? Chữ nào ?"
Ngọc Nương đến gần nhìn , bộ dáng rất nghiêm túc, Tấn Vương cũng không phải lừa nàng, duỗi tay chỉ.
Bút họa chữ này quá nhiều, Ngọc Nương viết thiếu nét.
"Thật là sai !" Ngọc Nương uể oải, lại có cảm giác bị thầy giáo cho điểm thấp, chán thật, vì nàng cùng Tấn Vương có ước định, viết sai sẽ bị phạt.
Ngọc Nương vẫn nhớ phạt kiểu gì, nói tóm lại Ngọc Nương mỗi lần viết chữ to, sẽ kiểm tra thật kỹ mới đưa cho Tấn Vương xem, không nghĩ tới lần này lại sai , nàng nhớ nàng đã xem qua nhiều lần rồi mà.
"Là ngươi đi, hay là bản vương đi?"
Đi làm gì? Tất nhiên là đi lấy thước.
Sai một chữ, đánh ba thước.
Ngọc Nương nhát đòn, cũng không phải gì khác, mà bởi vì mỗi lần Tấn Vương đánh không phải đánh tay nàng, mà là ....., nàng cảm thấy rất mắc cỡ.( Soái – Đào Quân Trang 09.07.2018),
"Trước cho thiếp nợ, hôm nào trả đi, muộn rồi sớm nghỉ ngơi một chút."
Tấn Vương liếc nàng.
Ngọc Nương bị hắn nhìn có chút co quắp, sửa lời: " Nếu không thì đánh lòng bàn tay nhé, chàng không cần sợ đả thương tay, thì thiếp không có biện pháp viết chữ, vài ngày không viết chữ là được mà."
Tấn Vương vẫn liếc nàng.
Ngọc Nương liền biết hôm nay tránh không thoát, ỉu xìu bò lên trên giường, bình nứt không sợ vỡ nằm ở đó.
"Được rồi, chàng phạt đi."
Nói xong, Ngọc Nương bình tức tĩnh khí chờ bị đòn, mãi không thấy Tấn Vương có động tĩnh.
Nàng hiếu kỳ nhìn hắn, thấy hắn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt là lạ nhìn nàng.
"Không đánh."
Nàng vô thức che mông, Tấn Vương không hề lay động, vẫn như cũ xem nàng.
"Ngươi, ngươi, ngươi hoang dâm , sao có thể nghĩ như thế." Ngọc Nương mặt đỏ tới mang tai trách mắng.
Vấn đề là Tấn Vương hoang dâm cũng không phải là một ngày hai ngày , trên mặt giả vờ đứng đắn, kì thực không đứng đắn thế nào chỉ có Ngọc Nương mới biết được.
"Ngươi nếu không tính ngủ , ngươi cứ tiếp tục, dù sao bản vương cũng không sao cả."
Tấn Vương trong miệng nói không sao cả là giả vờ thôi, hắn có thói quen gì Ngọc Nương rất rõ nhớ tới hôm nay nàng mở to mắt nói lời bịa đặt khiến hắn giận thành như vậy, khẳng định là hắn lòng dạ hẹp hòi đã ghi hận .
Xong xong xong, Ngọc Nương vùi mặt xuống, tay đem váy lụa cởi ra.
" Thiếp thua, chàng tới đi."
Sau đó Tấn Vương liền thật đến .( Soái – Đào Quân Trang 09.07.2018),
*
Sau đó, Ngọc Nương không để ý tới Tấn Vương.
Nàng để cái kính ở đó có mục đích đơn thuần , tuyệt đối không nghĩ tới lại có tác dụng này.
Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết cho rồi.
Nàng chôn đầu bên dưới chăn, không ló đầu ra, bất quá Tấn Vương không cho phép.
Đong đưa cái chuông trên đầu giường, sau đó hắn đem Ngọc Nương tới phòng tắm.
Tắm rửa một phen rồi trở về, trên giường đã thu thập sạch sẽ , cái kính cũng bị che lại.
Ngọc Nương quả thực không dám tưởng tượng lúc Lục Hy thu thập tàn cuộc, các nàng có nghĩ nhiều vì sao cái khăn che kính lại bị đánh rơi ?
Trên thực tế nó ở vị trí đó, cũng không dễ bị rơi liền nhất định là có người cố ý .
"Đều tại ngươi, đều tại ngươi, đều tại ngươi..."
Ngọc Nương tức giận đánh Tấn Vương hai cái.
Con mèo nhỏ gan lớn lại dám sáng