Tấn Vương cho hai nhà Diêu Tô ở đông thành, ở ngõ Hạ Đường.
Nơi này gần phật tự, lại tới chợ, cho nên cũng phồn thịnh.
Trong ngõ đều là nhà bình dân ở, tòa nhà chia làm hai tường kề bên tường, mỗi nhà có cái sân rộng rãi, nội thất đầy đủ, người đến là trực tiếp vào ở.
Mỗi nhà còn có nha đầu, coi như là an bài thỏa đáng.
(Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Chu thị tiến tòa nhà, hai mắt tỏa sáng nhìn bốn phía.
Cả đời nàng ta có thời điểm nào ở qua tòa nhà thế này, tuy là so với trước đây ở Tô gia phòng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng Tô gia nghèo vậy phòng cũ không nói, trong nhà gia cụ đều là thiếu tay thiếu chân.
Phòng ở được thì chật chội nhỏ hẹp, nào có thoáng thế này.
Nhìn cửa sổ, cửa, rồi sân nhỏ, đó là gia đình có của mới có thể ở lại đây.
(Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Đông ca nhi, Minh ca nhi, Nguyên ca nhi vào cửa, liền vui vẻ chạy loạn trong sân.
Tô tú tài, Ngô thị cũng không khỏi hớn hở, quả nhiên là đồ tốt người người đều thích.
Chu thị chỉ cần nghĩ tới sau này nàng ta có thể ở trong sân làm thái thái nãi nãi , liền không nhịn được hưng phấn trong lòng.
Nhưng khi nàng ta nhìn thấy nha đầu từ bên trong chạy đến, mặt nàng ta lập tức kéo xuống.
(Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
"Ngươi sao lại ở chỗ này, ai cho ngươi ở nơi này ? !"
Nha đầu đó đúng là Phong Lan.
Thấy Chu thị hung dữ, Phong Lan bị dọa khẽ run rẩy, nàng cả gan nhỏ giọng nói: "Nô tỳ là nha đầu vương phủ phái tới làm việc." (Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
" Nhà ta không muốn ngươi, bảo vương phủ đổi lại người khác!"
Lời này vừa ra, đừng nói người Tô gia , tiểu quản sự bị Phúc Thành an bài đến dàn xếp cái ngoại viện này cảm thấy Chu thị là người không thể nói lý lẽ, quá buồn cười.
Quản sự kia nghe nói như thế sắc mặt không hiện điều gì.
Họ đứng ở chỗ này, đại biểu đây chính là uy nghiêm vương phủ , nàng ta là cái thá gì.
Tô Ngọc Thành trách mắng: " Ngươi không nói chuyện sẽ không ai nói ngươi câm, ngươi câm ngay."
"Ta nói sai chỗ nào, vương phủ an bài đầy tớ ta muốn đổi một người chẳng lẽ không được?" Thấy cha chồng trừng mắt nhìn, Chu thị đổi giọng: "Bằng không cùng Diêu gia đổi cũng được, không phải hai nhà đều có nha đầu sao?"
Quản sự cũng không để ý tới nàng ta, nói với Tô tú tài cùng Tô Ngọc Thành chắp tay: "Nếu không có việc gì, ta cáo từ ." (Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Tô Ngọc Thành luôn miệng nói phụ nhân không hiểu chuyện mong đừng chê cười, đem quản sự ra cửa, mới quay lại.
Còn việc Chu thị có ý kiến, cả Tô gia không quan tâm.
Chu thị tức giận không nhẹ, nhưng nghĩ lại chỉ cần nàng ta nhìn chòng chọc, cũng không tin tiểu yêu tinh đó có thể làm được gì.
Nói cho cùng nàng cũng không phải không có thủ đoạn đối phó tiểu yêu tinh kia, bảo đảm nàng ta kêu cha gọi mẹ cũng không được.
Dàn xếp an cư xong Tô tú tài, Tô Cha cùng Diêu Thành liền lập nghiệp.
Tô tú tài cùng Diêu Thành đều làm nghề cũ, lại có Tấn Vương lót đường, tất nhiên không bị người gạt bỏ, Đi hai ngày rất tốt còn kết giao bằng hữu.
Nhưng Tô Ngọc Thành thảm hơn, hắn là tân binh không qua huấn luyện, cũng không tập võ.
Vừa mới đến, liền bị kéo đi thao luyện, hắn như thế đừng nói bắt cướp , chỉ sợ là bắt người bình thường cũng không được.
Đều là dựa theo quy chế trong quân ngũ mà đào tạo, Tô Ngọc Thành trước kia căn bản không cực khổ, bị lăn qua lăn lại muốn kêu cha gọi mẹ, mỗi ngày trở về đều nát bét như một bãi thịt vụn.
Ngô thị đau lòng nhi tử, cũng không dám bảo hắn đừng đi.
Bởi vì Ngô thị biết những thứ này là hai ngoại tôn đổi lấy , nếu không quý trọng, uổng phí nữ nhi hy sinh.
Chỉ có thể ngày ngày nấu đồ ngon cho Tô Ngọc Thành bồi bổ thân thể, còn trấn an hắn cố gắng liền đi qua.
Mà Tô Ngọc Thành đại khái cũng không nghĩ đằng trước mới nói quyết tâm, đằng sau mất mặt trở về, cũng biết nỗ lực kiên cường.
(Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Còn Chu thị thấy Tô Ngọc Thành ngày ngày mệt mỏi lường trước hắn cũng không có tinh lực thông đồng với tiểu yêu tinh.
Cộng thêm hiện thời trong nhà có nha đầu sai sử, ba đứa bé có Ngô thị trông chừng , ngày trôi qua rất thoải mái.
Ban ngày nàng ta đi nhiều chuyện làm quen không ít phụ nhân, mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm bát quái.
Tô Ngọc Thành đi làm về, toàn thân rã rời, mệt bở hơi tai.
Chu thị không có ở nhà, mấy hài tử thì Ngô thị xem , Tô tú tài còn chưa về, Phong Lan đi nấu thùng nước nóng, đưa tới đông sương.
"Đại gia, mệt không, trước hãy tắm rửa đổi xiêm y.
Cơm tối lát nữa mới có thể ăn, nếu ngài đói , trong bếp còn dư bánh bao buổi sáng."
Tô Ngọc Thành mệt quá chừng, vẫn đứng lên đem thùng nước nhận lấy ( galang đó).
"Vất vả cho ngươi ." (Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Những ngày này hắn trở về, đều thấy Phong Lan bận bịu tứ phía, Chu thị có lúc có ở đây, có lúc biến đâu mất.
Chu thị cho dù ở trong nhà, cũng ở một bên xem , miệng cũng không muốn động, thỉnh thoảng còn cố ý tìm cớ.
Nghĩ đến việc Chu thị mắng Phong Lan bậy bạ xấu xa, Tô Ngọc Thành thêm bực bội trong lòng, muốn an ủi Phong Lan hai câu, lại không biết lời nói từ đâu.
"Nô tỳ không khổ cực, nô tỳ có bổn phận phải làm.
Đại gia, ngài tắm đi, nô tỳ đi ra ngoài trước ." (Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Tô Ngọc Thành gật đầu, ánh mắt phức tạp xem bóng lưng mảnh mai biến mất ở ngoài cửa.
Chu thị tiến vào cửa sân, đã nhìn thấy tiểu yêu tinh kia từ đông hiên đi ra , nàng ta nôn nóng vọt vào, Tô Ngọc Thành còn không kịp thu hồi ánh mắt, ngẫm lại tình hình, còn có gì không hiểu.
Nàng ta nhặt bình hoa đập tới, nếu ngày xưa Tô Ngọc Thành nhất định bị nện trúng.
Bất quá những ngày này khổ sở thao luyện, cũng không phải là luyện giả , nên tránh khỏi.
Nghiêng đầu xem bình hoa va vào từng vỡ li ti, nhìn lại Chu thị kia thô bỉ ngang ngược, Tô Ngọc Thành phát tác chán ghét cùng phẫn nộ trong lòng, quát: "Ngươi làm cái gì!"
"Ta làm cái gì? Ta muốn hỏi ngươi một chút ngươi đang làm cái gì, ai cho ngươi cùng tiểu tiện nhân kia đơn độc chung đụng , hai ngươi muốn làm cái gì?"
Tô Ngọc Thành tràn đầy mệt mỏi, "Ta gì cũng không làm, bất quá là Phong Lan thấy ta từ bên ngoài trở về, lấy nước cho ta tắm.
Ngươi đừng cả ngày lẫn đêm tìm việc được không?"
"Ta tìm việc? Ta tìm gây sự ? giờ là ban ngày nếu không phải giữa ban ngày, có phải hai ngươi rửa tắm trong tấm chăn không ? Ta thấy nha đầu kia không an phận, suốt ngày cho nàng hầu hạ, nàng ta còn có công phu tới cạnh ngươi.
Đồ tiểu bỉ ổi, tiểu bỉ ổi xxxxx, tiểu yêu tinh , câu dẫn nam nhân thành thói..." (Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Chu thị vừa mắng, vừa chạy vội ra ngoài, xông vào phòng bếp kéo Phong Lan ra.
Mặt Phong Lan tràn đầy nước mắt, hiển nhiên là nghe thấy tiếng Chu thị.
Chu thị vừa đánh vừa mắng: "Ngươi còn có mặt mũi mà khóc, ngươi khóc cái gì? Hồ ly tinh thiếu nam