Lúc Tấn Vương từ trong cung trở lại, thì Ngọc Nương đang khoanh chân ngồi trên giường đất xem sổ sách.
Thấy Tấn Vương đi tới, mí mắt nàng cũng không nâng lên một cái.
Nhóm Lục Hy tới hầu hạ Tấn Vương rửa mặt thay xiêm y, sau đó Tấn Vương ngồi xuống đối diện Ngọc Nương, Hồng Phỉ phụng trà lên, vài nha đầu liền đi xuống .( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Từ đầu đến cuối, Ngọc Nương không nói một câu.
Nàng đang giận , từ ngày đó từ trong cung trở về là giận luôn , thật ra nàng cũng không làm gì quá khích, chỉ là không để ý tới Tấn Vương, cùng hai đứa con trai cô lập hắn.
Bọn nha đầu tất nhiên là không dám cô lập rồi.
Ngọc Nương giận Tấn Vương cũng biết, thế nhưng hắn không lên tiếng.
Tuy nói ngày đó có thể từ Khôn Ninh cung an an ổn ổn trở về nàng thật cao hứng, nhưng sau khi trở yên tĩnh suy nghĩ, hẳn là hắn biết đạo ý nhưng vẫn hạ quyết tâm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau.
( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Tuy lí trí nói cho nàng biết, Tấn Vương làm thế không sai, nhưng vẫn khó tiếp nhận được.
Tấn Vương cũng giải thích, biết có người giật dây, nhưng không được bứt dây động rừng.
Hắn nắm chắc vô luận có xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể bảo đảm cho nàng an an ổn ổn , tình hình khi đó kỳ thật đã rất tốt , quả thật có tổn thất nhưng không đáng kể.
Nói cả đống lời , nhưng lần này Ngọc Nương không khéo léo hiểu lòng người như trước .
Tấn Vương uống trà, Ngọc Nương xem sổ sách.
"Lưu Lương Y báo thư về, vợ Tôn Manh đã trừ tận gốc bệnh rồi, ít ngày nữa có thể hồi kinh." Ngọc Nương sao có thể tiếp tục giả vờ , gấp rút bỏ sổ sách ra hỏi: "Thật à ? Khi nào sẽ trở về?" ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
"Ngày mai."
"Vậy thật là quá tốt , thời gian này Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng hỏi nương bé khi nào trở về, thiếp cũng không thể lấy cớ lừa gạt bé nữa..." Nói đến đây, Ngọc Nương mới nhớ mình lại cùng Tấn Vương nói chuyện rồi , nghĩ xong biến sắc đích xác ngượng ngùng, nên đi lấy sổ sách giả bộ cần xem.
Tấn Vương đưa tay qua bàn đất nắm lấy tay nàng: "Còn đang tức giận à?"
Kỳ thật Ngọc Nương sớm đã hết giận , nhưng vẫn giả bộ sinh khí.
"Ta không tức giận." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Vấn đề là mỗi lần Ngọc Nương nói thật, Tấn Vương lại không tin , trong miệng tuy hắn không nói nhưng trong mắt hắn là nàng đang gạt người .
"Lần sau ta nhất định sẽ nói cho nàng biết."
Ngọc Nương kéo tay áo cũng không có biện pháp để Tấn Vương buông tay, tay hắn khô ráo mà ấm áp, lại lớn vẫn nắm tay nàng chặt chẽ .
Nàng đỏ mặt ừ một tiếng, muốn hắn buông tay nàng ra nhưng hắn vẫn không buông ra, còn đặt bàn tay nàng trong tay chơi tiếp.
( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
"Hoa hoa đâu?" Mấy ngày nay Tấn Vương bề bộn nhiều việc, đã quên mất hoa hoa, lúc này mới phát hiện ra gần đây không thấy con mèo ngốc kia ở bên cạnh hắn càng quấy .
"Hoa hoa?" Ngọc Nương sặc nước miếng: " Sao chàng nhớ tới nó vậy ?"
Thấy Tấn Vương nhìn, nàng lại nói: "Thiếp nghe người ta nói, gần đây trong phủ chúng ta không biết từ đâu xuất hiện hai con mèo hoang, hoa hoa thích chuồn ra ngoài chơi cùng mèo hoang.
Thập Dạ hỏi thiếp có muốn quản không nhưng thiếp thấy mèo hoang cũng không làm ai bị thương, liền cho người ở phòng chứa củi góc bắc làm chỗ cố định cho chúng nó thức ăn, hai con mèo hoang liền ỷ lại không đi , hoa hoa mỗi ngày đều ra ngoài chơi cùng chúng nó trong chốc lát, vài ngày gần đây thường xuyên không thấy nó, chắc mê chơi quên về."
"Chắc là động dục rồi." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Ngọc Nương kinh ngạc, tựa hồ rất là kinh ngạc khi Tấn Vương có thể nói mấy từ như thế.
Tấn Vương thấy nàng nhìn hơi có vẻ không tự nhiên, ho nhẹ nói: "Dã thú, súc vật đều thời kỳ động dục, hoa hoa cũng không còn nhỏ ."
"Vậy ý của chàng là, hoa hoa sở dĩ đi tìm mèo hoang, là vì - -" vì ... mấy từ đằng sau nàng nói không được , mặt Ngọc Nương càng đỏ.
Chợt nàng bối rối: " Chàng không nói, thiếp cũng không nhớ chuyện này.
Trước kia hàng xóm thiếp có một con mèo, cứ mấy ngày là chạy ra bên ngoài.
Mấu chốt là con mèo đó hiếm thấy lắm đi ra ngoài hơn mười ngày, có người trong nhà cũng đi ra ngoài tìm nó, nhưng không thấy, mấy ngày nữa nó tự trở về, sau đó không mấy ngày, bụng nó bự ra.
Ngọc Nương càng nói càng thấy đầu đau: " Cũng gỏi sinh lắm nha có thể sinh trong một lần bốn năm con mèo nhỏ, một năm lại mang thai nhiều lần.
Có một lần mèo nhỏ còn chưa lớn lên, Mèo mẹ lại mang thai , một năm sinh cũng mười đứa.
Gia đình đó đau đầu vì lũ mèo , xách đem cho còn cho nhà thiếp.
Nương thiếp không nhận nói trong nhà lương thực cũng vừa đủ ăn, làm gì có dư thừa lương thực mà nuôi mèo."
Hai người nhìn nhau, quả thực không dám tưởng tượng sau mông hoa hoa có hơn mười con mèo nhỏ.
( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
"Vậy ta bảo Lưu Lương Y cho nó thuốc tránh thai?" Tấn Vương do dự nói.
"Vậy được không?" Lưu Lương Y là thấy thuốc không phải là thú y .
"Thử xem đi, không thử sao biết."
Mượn chuyện hoa hoa làm đề tài, hai người đã chuyển hướng tức giận .
Hôm sau, Kiều thị hồi kinh , nhưng không về trấn quốc công phủ mà đến Tấn Vương phủ trước.
So với trước kia khí sắc Kiều Thị tốt hơn rất nhiều , cả người tròn không ít.
Nghe nàng ấy kể Ngọc Nương mới biết nguyên lai những ngày ở biệt trang suốt ngày ăn ngủ rồi ngủ ăn tất nhiên thêm không ít thịt.
Hơn nữa Lưu Lương Y có y thuật cao siêu, giúp nàng điều hòa thân thể, Kiều thị hiện thời thể cốt khỏe không ít.
( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Ngọc Nương thay Kiều thị cao hứng, Kiều thị cũng rất cảm kích Ngọc Nương, nàng ấy thấy Nguyệt Nguyệt gan lớn hơn trước không ít, cũng béo rất nhiều, càng hiểu chuyện hơn.
Đối với người lớn mà nói, tin tức này tốt đáng giá ăn mừng, nhưng với Tiểu Bảo mà nói nó rất rầu rĩ không vui.
Nguyệt Nguyệt nhìn ra Tiểu Bảo ca đang mất hứng .
"Tiểu Bảo ca ca sao thế ?"
Nó thế nào ? Tiểu Bảo nhìn thấy khuôn mặt béo của đối phương tràn đầy tươi cười, xem ra nha đầu muốn về Khánh Vương phủ.
Một mình nó rầu rĩ không vui, nha đầu đó lại vui mừng điên.
Biết cùng Nguyệt Nguyệt nói đạo lý lớn không bằng nói với đầu gối cho rồi , nó chỉ có thể nói rõ: " lần này ngươi trở về, về sau chúng ta không dễ dàng gặp mặt đâu ." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
" Sao như thế được, rảnh là Nguyệt Nguyệt sẽ đến tìm Tiểu Bảo chơi."
"Vậy ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói."
Ách, Nguyệt Nguyệt cảm thấy có chút không đúng, nhưng không đợi bé nghĩ ra , liền nghe Tiểu Bảo nói: "Trước kia đều là ta giúp ngươi, chơi cùng ngươi , ngươi không thể vong ân bội nghĩa." Cái gì gọi là vong ân bội nghĩa, Nguyệt Nguyệt không hiểu , nhưng cũng không có nghĩa là bé không biết nó không tốt.
" Chắc chắn Nguyệt Nguyệt sẽ không