Ngụy hoàng hậu tức tới mức phượng bào trên thân thể khẽ rung.
Bà tuyệt đối sẽ không ngờ có một ngày cháu nội thương yêu nhất đến uy hiếp bà.
"Ngươi thật tốt, đúng là rất tốt a!" ( Soái- Đào Quân Trang 25/07/2018)
Triệu Tộ nói: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không tốt, nếu tốt hôm nay con sẽ không ở đây chọc giận tổ mẫu ."
Ngụy hoàng hậu hừ một tiếng, không nói gì.
Triệu Tộ lại nói: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cũng bất đắc dĩ.
Lúc trước tổ mẫu để Ngụy gia xử lý tất cả, Tấn Vương lại ghi tạc trên đầu tôn nhi.
Cũng vì thế hôn sự của tôn nhi cùng Trần gia cô nương mới bị Tấn Vương quấy nhiễu.
Nếu không có chuyện này sẽ không có chuyện tôn nhi cùng cô nương Vương gia, không có chuyện Vương gia nói không chừng chuyện phụ vương cùng mẫu phi cũng không có, tất nhiên cũng sẽ không có chuyện phụ vương bị phế.
( Soái- Đào Quân Trang 25/07/2018)
"Tôn nhi cũng không đến mức thế này, từ hoàng thái tôn biến thành Huệ vương thế tử, mà Huệ vương phủ danh tiếng cũng bị phụ vương làm bại hoại không còn một mảnh, vô luận tôn nhi dùng sức ra sao đều không có biện pháp rửa sạch.
Tôn nhi hiện thời bị hoàng tổ phụ vứt bỏ, lại bị Ngụy gia vứt bỏ, hiện thời tổ mẫu cũng vứt bỏ tôn nhi, tổ mẫu muốn tôn nhi phải làm thế nào cho phải." ( Soái- Đào Quân Trang 25/07/2018)
Triệu Tộ vừa nói như khóc, thật cảm động lòng người, nhưng nghe ra tất vả đều là ngụy biện.
Nói như thế hết thảy đều là oán Ngụy hoàng hậu, oán Ngụy quốc Công phủ , chẳng lẽ không phải oán hai vợ chồng Huệ Vương tạo nghiệp chướng mới liên lụy nhi tử sao? Hoặc Triệu Tộ không bằng người khác.
Nếu đổi lại là trước kia, Ngụy hoàng hậu nghe nói như thế sẽ cảm động lây, thương cảm hắn một hai, đáng tiếc lời Triệu Tộ vừa nói đã chọc vào dây thần kinh đau nhức mẫn cảm nhất của bà ta, giờ trừ phẫn nộ thì cũng chỉ còn lại phẫn nộ.
Bất quá Ngụy hoàng hậu có thể ở trong cung nhiều năm, Tất nhiên không phải là dễ chọc, rất nhanh đã đổi sắc mặt, thanh âm cũng mềm nhũn ra.
( Soái- Đào Quân Trang 25/07/2018)
" Con nên biết, hoàng tổ mẫu tuy là hoàng hậu, nhưng tằng tổ phụ còn ở đây, Ngụy gia cũng không phải luôn nghe hoàng tổ mẫu nói.
Phụ vương con không còn dùng được, những hoàng thúc kia của con thì nhìn thèm thuồng, nhìn chăm chú, tằng tổ phụ cũng cảm thấy Tam thúc con nắm chắc hơn một chút, mới giúp Tam thúc con.
Phụ vương cùng Tam thúc con là anh em ruột thịt, nếu thật có một ngày Tam thúc con có thể ngồi trên vị trí kia, nhất định không bạc đãi con.
Ngược lại nếu là các hoàng thúc khác ngồi trên cái vị trí kia thì con cùng phụ vương con và kể cả Tam thúc con cũng sẽ không có kết cục tốt ."
" Vì sao không phải là tôn nhi? Vốn là hoàng tổ phụ định đem đại vị truyền cho tôn nhi , chỉ vì trung gian rẽ ra một đường rẽ.
Phụ vương cùng Tam thúc là thân huynh đệ, Tam thúc là thân thúc thúc, tôn nhi nếu có thể leo lên vị trí kia, tất nhiên cũng không bạc đãi Tam thúc, vì sao không thể là tôn nhi!" Triệu Tộ nói cực kỳ ủy khuất.
Ngụy hoàng hậu đánh chủ ý ổn định Triệu Tộ nên kiên nhẫn giải thích: " Hài tử này sao con không hiểu, nếu hoàng tổ phụ thật sự là muốn cho con, sao có thể sẽ phế vị trí thái tử của cha con.
Từ khi người kia trở về , thì người khác không còn cơ hội."
Triệu Tộ sững sờ, hỏi: "Ngài nói ngũ hoàng thúc sao?"
Ngụy hoàng hậu gật đầu.
( Soái- Đào Quân Trang 25/07/2018)
" Đây chính là lý do hoàng tổ mẫu năm đó phân phó kính sự phòng làm vậy với ngũ hoàng thúc con? Cũng là lý do hoàng tổ mẫu tại sao lại phân phó Ngụy gia hạ thuốc kia?" Triệu Tộ như con vẹt học nói , tựa hồ có chút hoảng thần.
Kỳ thật trong nội tâm hắn đều biết , hoàng tổ phụ nếu thật lòng muốn nhường ngôi cho hắn, sẽ không phế cha hắn, nhưng hắn lúc nào cũng nhớ về năm đó hoàng tổ phụ đối tốt với hắn thế nào, ký thác kỳ vọng ra sao làm hắn lúc nào cũng hy vọng.
Ngụy hoàng hậu nói ra mới làm hắn đau triệt tâm phế mà hiểu ra.
"Vì cái gì? Vì cái gì nhất định là hắn! Hoàng tổ phụ chẳng hề được hắn cho vài phần kính trọng."
Ngụy hoàng hậu cười khổ một tiếng, thanh âm thấp xuống: "Bởi vì nương của ngũ hoàng thúc con là người hoàng tổ phụ con yêu nhất." Bởi vì Hoằng Cảnh Đế làm việc như thế, thích cái gì, để ý cái gì, trước đến giờ hiếm có người biết được.
Ngươi nghĩ hắn thích , kỳ thật hắn coi như dép cũ, ngươi cho là hắn không thích , lại không biết hắn giữ ở trong lòng, khiến người ta vĩnh viễn cũng đoán không ra, sờ không được vào ý nghĩ.
( Soái- Đào Quân Trang 25/07/2018)
Bà ta cũng làm vợ hắn cả đời, qua thật nhiều năm mới minh bạch.
người kia đã chui vào trong lòng ông ấy, dù bà cố đào cũng không đi ra, cũng xóa không mất hình ảnh đó.
Người sống thì làm thế nào cùng chết người tranh giành, cũng thật lâu bà ta mới hiểu được đạo lý này, sớm biết rằng...
"Tôn nhi minh bạch ."
Triệu Tộ cũng không ở lâu, tâm tựa như tro tàn mà rời đi .
Sau khi hắn đi, Hồng Nhượng từ ngoài cửa đi tới, mắt Ngụy hoàng hậu chợt lóe qua tia khói mù: " Hài tử này biết quá nhiều ."
"Ý nương nương là?" ( Soái- Đào Quân Trang 25/07/2018)
" Thơi, Huệ vương chỉ được một nhi tử, nếu không có hắn, Huệ vương phủ sợ là thật sự không còn hình dáng.
Tìm người trông chừng nó, đừng để nó làm hư sự."
" Còn Tấn Vương?"
"Hiện thời đúng là danh tiếng nó đang trên đỉnh sóng, không dễ động thủ.
Phụ thân còn đang lôi kéo, liên hợp với triều thần, xem thử có thể thỉnh lập Đại Vương làm thái tử không, nếu có thể thành liền thôi, nếu như không thành thì nói sau.
Tấn Vương ở kinh thành căn cơ ít, nếu mất đi binh quyền từ Ninh Quốc công phủ cũng giống như hổ mất nanh, không đủ gây chiến."
Hồng Nhượng gật đầu, không nói gì.
"Con trai của Thẩm Loan hình như mẹ nó, thích làm ra vẻ, cứ giả vờ cái gì cũng không tranh, nếu không muốn tranh thì vĩnh viễn không tranh là tốt nhất!"
Ra Khôn Ninh cung Triệu Tộ quay đầu lại u ám nhìn một chút, tay trong tay áo nắm thật chặt.
Hắn đương nhiên biết Ngụy hoàng hậu đang gạt hắn, nếu bà thật sự kiêng kỵ Tấn Vương, vì sao để hắn sống trong cung nhiều năm như vậy, nếu thật sự kiêng kỵ Tấn Vương vì sao không đem mầm họa bóp chết ở trong tã lót, cần gì phải kéo đông kéo tây, nhiều năm sau mới nhắc tới Đức phi.
Nói trắng ra là chủ ý đã định cho dù hắn uy hiếp, hoàng hậu vẫn quyết định đứng về phía Đại Vương.
( Soái- Đào Quân Trang 25/07/2018)
Triệu Tộ đương nhiên biết mình đấu không lại Ngụy hoàng hậu, cho nên hắn thuận thế diễn theo, ráng nhịn xuống giờ nhớ kỹ hôm nay, sau sẽ trả lại hết thảy .
*
Nhị bảo biết lật, biết bò, biết đứng đều chậm hơn Tiểu Bảo, đi học tự nhiên cũng không sớm như ca ca.
May là Ngọc Nương cứ tùy ý, khi nào nhị bảo nguyện ý đi thì đi thôi.
Kỳ thật nhị bảo đã có thể đi , nhưng còn nhát gan, cứ thấy nó tính tình lớn giọng, trên thực tế cũng chỉ dám để nha đầu bà vú dắt đi vài bước thôi, nha đầu bà vú mà buông tay bé cũng không dám đi , thà rằng ngồi dưới đất bò cũng quyết không đi.
Bà vú đỡ nhị bảo đứng ở đó, Ngọc Nương ngồi xổm không xa nhị bảo duỗi tay ra.
"Mau tới đây, nương ôm ôm."
Nhị bảo nhao nhao muốn thử, chẳng biết tại sao lại dừng bước, tựa hồ rất muốn đi tới chỗ Ngọc Nương, nhưng cũng không dám đi.
Hắn đứng ở đó gào thét lên, như sét đánh mà không có mưa,