Trong đêm tối Tử Cấm thành, như vực sâu không đáy, cái miệng dữ tợn há to muốn hút hết ánh sáng.
Cơn mưa sau khi trời tối mới dần dần nhỏ xuống, từng giọt tí tách không ngừng.
Bầu trời lại có trăng tựa hồ cũng muốn soi trong cuộc sống xấu xí này.
Trong cung không biết là máu hay là nước mưa.
Chém giết sớm đã bắt đầu, hai bên thèm thuồng nhìn chăm chú đối phương thăm dò, tựa hồ cũng đã hết kiên nhẫn không nghĩ tới lại trùng hợp đều chọn cùng một ngày động thủ.
Người nào ngăn ta giết!
Thời điểm này ở đây lêu lổng thì đều là kẻ địch, cho dù có ngộ thương, ai lại quan tâm chi.
Tiếng bước chân thình thịch tới tới lui lui không ngừng chạy động , thỉnh thoảng truyền đến tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết.
Bọn thái giám cung nữ đều biết là có đại sự xảy ra, trừ giữ chặt cửa phòng thì cũng chỉ có thể dùng chăn mền che đầu, mong tất cả nhanh qua, ngày mai hừng đông sẽ bình an như trước chứ không thể làm cái gì khác.
Trong Càn Thanh Cung đèn vẫn sáng trong đêm khuya phảng phất như người ngoài thế tục.
Rèm che màu vàng sáng rũ xuống, mùi Long Tiên Hương tràn ngập không gian, càng lộ ra an bình.
Nếu có người khác ở đây thì có thể nhận ra người ở đây là Vĩnh Vương.
(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Vĩnh Vương mắt mở to nghĩ không thông, rõ ràng trong lư hương có thả mê hồn hương, sao Đại Vương vẫn tỉnh, mà người chết lại là mình.
Hắn làm sao biết lúc hắn cho là có vài người không đáng ngại, thì người đó sớm đã muốn lấy tính mạng hắn.
Không có gì gọi là vận khí không tốt chỉ có thủ đoạn không bằng người.
Cho nên chết cũng không thể oán trách người khác.
Đại Vương móc khăn xoa xoa vết máu trên tay, ngực Vĩnh Vương có dao găm không rút ra.
Một khi rút ra máu tuôn xối xả, Đại Vương cũng không sợ máu, bất quá chỉ cảm thấy không tiện thu thập.
Trong điện rất yên tĩnh, thái giám đứng ở trong góc nhỏ không giống như người sống đã đổ trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Bốn phía tĩnh lặng đến mức khiến lòng người ta khó chịu, xa xa mơ hồ có âm thanh truyền đến, lại cũng không rõ ràng.
Có người bước nhanh đến, trước mặt Đại Vương một chân quỳ xuống: "Điện hạ, người của Vĩnh Vương toàn bộ đã đền tội.
Các nơi khác đều đã sai người trông coi, tạm thời không có ai cố gắng chống cự." (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Đại Vương gật đầu, đang muốn nói gì, đột nhiên lại có tiếng bước chân dồn dập của Ngụy hoàng hậu đến .
Ngụy hoàng hậu mặc trang phục lộng lẫy, nhìn ra là bà ta không nghỉ ngơi vừa nghe động tĩnh mới đến.
Trên thực tế thời điểm này Ngụy hoàng hậu làm sao có thể ngủ được.
Bà ta ở Khôn Ninh cung lẳng lặng chờ, đợi đến khi có người phía dưới đến báo sự tình đã kết thúc , bà ta mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay đối với Ngụy hoàng hậu mà nói là quá gian nan.
Phát hiện có người thừa dịp lúc ban đêm ở trong cung làm loạn, có phi tần nhát gan hoặc là sai người đến Khôn Ninh cung, hoặc là tự đến, muốn hỏi thăm cùng tìm kiếm che chở.
Nhưng đều bị Khôn Ninh cung đóng chặt cửa ngăn trở , thêm không ít oan hồn có ai có thể biết.
Ngụy hoàng hậu nhìn hơi tái, thở hồng hộc , chuyện phát sinh đối với bà ta cũng không phải là không có ảnh hưởng.
(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Đại Vương phất phất tay, người mặc áo giáp liền lui ra , trong điện chỉ còn mẫu tử hai người.
Chính xác mà nói là ba người, còn có một người nằm trên giường rồng, không phải là người chết lại giống người chết.
Không phải là người chết! Dân gian có một câu nói : “lão hổ không ở nhà, con khỉ xưng vương”.
Sự thực chứng minh cũng không phải không có lý , nếu Hoằng Cảnh Đế còn khỏe , đại khái đêm nay cũng sẽ không phát sinh chuyện này.
Ngụy hoàng hậu rõ ràng có vạn ngàn từ, nhưng đối mặt với cảnh tượng này, đối mặt với thứ tử xa lạ, lại không biết phải nói gì.
"Mẫu hậu là tới gặp phụ hoàng lần cuối?" Đại Vương lên tiếng trước.
Ngụy hoàng hậu sững sờ gian nan quay đầu nhìn về phía trên giường rồng.
Tẩm điện Càn Thanh Cung là nơi nữ tử hậu cung không thể tới, cho dù là Ngụy hoàng hậu là vợ cả Hoằng Cảnh Đế cũng chỉ có thể nhìn, ngủ qua một đêm cũng không có tư cách.
Hậu cung nhiều phi tần như thế, nếu nói là có ai từng qua đêm nơi này thì chỉ có người đã hương tiêu ngọc tổn kia.
Cũng là vì biết sự kiện này Ngụy hoàng hậu mới hạ quyết tâm nhất định phải làm cho Đức phi chết.
Trong lúc nhất thời, tâm tư Ngụy hoàng hậu hỗn loạn, giống như đã nghĩ rất nhiều, lại giống như cũng không có nghĩ gì.
Hiển nhiên Đại Vương đã mất kiên nhẫn, không muốn vào lúc này băn khoăn lòng dạ đàn bà, hắn lại đem lời mới nói nói lại một lần.
Là thúc giục, cũng là nhắc nhở.
"Có thể hay không..." (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
"Không thể! Mẫu hậu!" Đại Vương nói như chém đinh tuyệt thiết, rốt cục cũng lộ ra khí thế coi trời bằng vung:
"Ngài đừng quên , tên đã bắn ra không thể quay đầu, nếu như đã làm thì không thể hối cải.
Ngoài tằng tổ phụ, còn có ngoại tổ phụ, các cậu đều là được ăn cả ngã về không.
Không riêng gì vì nghiệp lớn của con, mà cũng là vì Ngụy gia, là vì mẫu hậu ngài.
"Ngài đừng quên , phụ hoàng cũng không tính truyền ngôi cho nhi tử, người thừa kế phụ hoàng muốn là Tấn Vương.
Nếu để cho Tấn Vương được đại vị, hắn sẽ đối đãi với mẫu hậu thế nào? Đối đãi với Ngụy gia ra sao? Lẽ nào đối với việc năm đó Đức phi mất, thật sự không hoài nghi gì? Cho dù không hoài nghi, hắn cũng nhớ mẫu hậu từng làm thế nào với hắn.
Triệu Tộ tiểu tử đó sự kiện kia áp chế ngài, ngài nên biết Tấn Vương độc giải được là nhờ dược từ trong tay hắn đổi được, chính xác mà nói hẳn là Ngụy gia.
Tấn Vương sớm đã hiểu âm mưu đó hắn ẩn nhẫn như vậy là vì một kích tất trúng mà thôi.
Mẫu hậu, ngài không nên lòng dạ đàn bà!"
Đúng vậy, không nên còn lòng dạ đàn bà, rõ ràng đã sớm thương lượng xong.
(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Vì lừa gạt thế nhân, bọn họ cũng không trực tiếp động thủ với bệ hạ.
Dựa theo kế hoạch, bọn họ sẽ làm bệ hạ hôn mê bất tỉnh sau đó sẽ tiến hành đại kế, mượn chuyện bệ hạ đột nhiên băng hà, trước đó đã lưu lại di chiếu truyền ngôi cho Đại Vương.
Tuyệt đối không nghĩ tới là có người cản trở, Tấn Vương lại đem con mình mới hơn ba tuổi đi canh làm trễ nãi thời gian của họ.
Tự nhiên chui ra một sơ hở là không thành công rồi, dứt khoát một là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp làm việc thôi thật phí công phu để Vĩnh Vương chết.
Hiện thời bọn họ đã xong việc, đến mai ánh bình minh lên, là có thể tung tin bệ hạ băng hà, là lúc kế hoạch tiến hành mĩ mãn.
Cung đã không thể quay đầu cho nên bệ hạ phải chết.
Chỉ có chết mới có di chiếu.
(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Mới có việc Đại Vương đăng cơ, mới có vinh quang làm thái hậu, mới giữ Ngụy gia thiên thu muôn đời.
Theo suy nghĩ Ngụy hoàng hậu từng bước từng bước tới giường rồng.
Trên giường rồng đế vương đã là một lão nhân , mặt có nếp nhăn, râu tóc sớm đã hoa râm, bàn tay đã từng cường tráng mạnh mẽ cũng có vằn.
Ngụy hoàng hậu hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhớ đại hôn năm đó với Hoằng Cảnh Đế.
Ông anh tuấn uy vũ, bà thẹn thùng xinh đẹp, tựa như giấc mộng nam kha.
Đáng tiếc...!Đáng tiếc cuối cùng họ không phải phu thê bình thường, ông nhất định có thật nhiều nữ nhân, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Bà cũng từng nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày ông quay đầu đến bên cạnh bà, dù sao bà ta cũng là hoàng hậu của ông.
Nhưng theo thời gian thấm thoát trôi niềm tin dần dần nhạt mãi.
Ông là hoàng đế, bọn họ sớm đã không thể quay đầu.
(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
...
Ngụy hoàng hậu đột nhiên xoay người, đầu cũng không quay lại.
Hôm nay bà mặc trang phục lộng lẫy, phượng bào màu đỏ thẫm, thêu kim phượng giương cánh trông rất sống động, làn váy thật dài kéo trên mặt đất, rất nhanh liền biến mất ở tầm mắt.
Đại Vương quay đầu nhìn giường rồng, đưa tay quơ quơ, liền có người quỷ mỵ tiến đến giường rồng cầm lấy một cái gối mềm, đè đầu hoàng đế.
Người trên giường rồng vốn không chút tiếng động, lại có chút giãy giụa, bất quá cực kỳ yếu ớt rồi không còn một tiếng động.
Người đó đè trong chốc lát, mới buông tay ra, đầu đầy mồ hôi hắn không vội lau sạch, duỗi tay thăm dò hơi thở đối phương mới đến cạnh Đại Vương.
"Điện hạ, đã không còn thờ." (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Đại Vương gật đầu, cũng không lưu lại chỉ nói bố trí tốt hết thảy là vội vã đi ngay .
*
Ngọc Nương sờ bên cạnh không có ai, trái tim ý thức co rút nhanh.
Lại mơ hồ thấy ngoài màn che tựa hồ có ánh sáng yếu ớt, nàng cầm lấy xiêm y ở đầu giường khoác lên người, vén màn che đi ra ngoài.
Từ ánh sáng ngoài bình phong chiếu rọi vào , có bóng dáng gầy gò, tóc dài rối tung sau lưng, như trúc đang ngồi.
Trước mặt nàng thấy có hai người đang nói chuyện, bởi vì đè âm thanh rất thấp, Ngọc Nương nghe cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng chỉ cần trông thấy bóng người kia, nàng đã cảm thấy lòng đầy an ổn.
(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Nàng cũng không ra ngoài, cứ đứng ở hành lang nhìn ra ngoài .
Tựa như xem kịch đèn chiếu nhưng trừ ánh nến ngẫu nhiên chập chờn, hai bóng người lay động một cái, thì phần lớn thời điểm không động đậy gì họ phiền lụy giống nhau.
Cuối cùng người kia lui ra , người ngồi đột nhiên động đậy, bóng người chợt lóe đã lướt qua bình phong tiến đến cạnh nàng .
Tấn Vương đi tới đã nhìn thấy nàng đứng bên trong, tóc dài suôn mượt ở sau gáy, chỉ mặc một thân đồ ngủ màu xanh nhạt.
Non nớt, bé nhỏ , giống như thỏ ngọc đi lạc đường.
" Sao nàng không ngủ?"
Tựa hồ có chút xấu hổ khi nhìn lén bị phát hiện, nàng dụi dụi con mắt: "Tỉnh dậy, không thấy chàng ở đây.
Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có gì."
" Chàng cũng đừng gạt thiếp , khẳng định là xảy ra chuyện gì rồi."
Tấn Vương đi đến, ôm lấy thắt lưng nàng ôm tới giường:
"Không có gì, là trong cung có khả năng phát sinh chút