“Bệ hạ, bệ hạ……” Tấn An Đế mở mắt ra, lại thấy Phúc Thành đứng trước mặt hắn —— Phúc Thành tóc bạc trắng, mặt nhăn nheo, cũng có chút câu lũ.
Trong lòng hắn cười khổ, quả nhiên đã trở lại.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 19/10/2018)
“Trần các lão cầu kiến, bệ hạ có muốn gặp?” Tấn An Đế xoa xoa mày, uống một ngụm trà xuyết.
Trà vẫn vừa vặn, tựa hồ hắn vẫn chưa từng rời đi, tựa hồ hết thảy đều như một giấc mộng.
Nhưng Tấn An Đế biết đó không phải mộng, nhiệt độ cơ thể nàng vẫn còn trong lòng bàn tay, khiến hắn nhớ nhung bồi hồi.
Hắn buông chum trà trên long án gỗ tử đàn phát ra một tiếng dễ nghe thanh thúy, nhưng so dĩ vãng nặng không ít.
“Tuyên.” Hắn cùng các vị đại thần nghị sự xong cũng đã qua buổi trưa.
Không có người dặn dò hắn dùng cơm trưa, tựa hồ đã thành thói quen ăn bữa nay bỏ bữa mai, chỉ có Phúc Thành ngẫu nhiên sẽ lo lắng mà lải nhải.
Nhưng Phúc Thành già rồi, trí nhớ cũng không bằng dĩ vãng, chân trước vừa nói, sau lưng đã quên, có đôi khi một chuyện có thể nói rất nhiều, nhưng có đôi khi chuyện nên nói lại quên nói.
Trong điện thập phần an tĩnh, chỉ có trong Tây Noãn Các đồng hồ Tây Dương tích tích vang, làm trong lòng nôn nóng.
Tấn An Đế nhìn sổ con, xem trong chốc lát liền nhìn ra cửa điện, Phúc Thành thấy bệ hạ nhìn rất nhiều lần, chỉ cho là bệ hạ cho mắt nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên, Tấn An Đế đứng lên, không hề dự triệu đi thẳng đến ngoài cửa điện, Phúc Thành mới theo sau.
Càn Thanh cung cách Dưỡng Tâm Điện không xa, ra Nguyệt Hoa Môn là tới nơi đây, vốn là một tòa cung điện cho hoàng đế nghỉ ngơi, sau bởi vì không cần dùng nên sửa làm chỗ cho Nội Vụ Phủ quản.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 19/10/2018)
Đang giữa trưa, không ít thái giám cùng thợ thủ công đang nói nói cười cười, đột nhiên Tấn An Đế xông vào.
Theo âm thanh bùm bùm tất cả mọi người quỳ xuống, chỉ có ở giữa một người mặc long bào mờ mịt chung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì.
Thẳng đến khi Tấn An Đế thanh tỉnh hiểu được, kỳ thật hắn đã trở lại.
Thế giới này không có nàng, cũng không có mấy hài tử.
Trong từng tiếng ‘ cung tiễn bệ hạ ’, hắn xoay người đi ra cửa cung.
“Bệ hạ?” Phúc Thành nghi hoặc hỏi.
“ Đi dạo một chút.”
Bởi vì Phúc Thành chân cẳng đã không bằng lúc trước cho nên Tấn An Đế đi cũng rất chậm.
Chủ tớ hai người theo một con đường đi về phía trước, bầu trời xanh thẳm bị vô số tường cao cắt thành từng khối từng khối, liền cảm thấy áp lực.( giống như đi xe giữa 2 chiếc container Soái thấy áp lực)….
Có thái giám đang ở quét dọn, vừa thấy Tấn An Đế đi tới, đều đều đứng sát tường.
Đám người đợi họ đi qua mới dám quay đầu, họ thấy thân ảnh hai người bước đi không nhanh không chậm, thậm chí rất quen thuộc chỉ là không biết vì sao mà có vẻ trống vắng hiu quạnh.
Đợi thân ảnh một trước một sau dần dần biến mất ở cuối mắt, chỉ còn lại tường thành bất biến, đám thái giám mới cúi đầu tiếp tục quét rác, bật cười vì họ suy nghĩ nhiều.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 19/10/2018)
“Bệ hạ, nếu không hãy đến Ngự Hoa Viên?” Thấy phía trước chính là Ngự Hoa Viên, Phúc Thành đề nghị.
Tấn An Đế bước chân chút: “Vậy đi xem.”
Ngự Hoa Viên bốn mùa trường xuân, nhưng Tấn An Đế không tới mấy lần, ngẫu nhiên trong cung có yến tiệc ở đây hắn cũng vội vàng cho xong cũng không dừng lại dạo chơi.
Mấy năm nay hắn luôn rất bận, hành sự vội vàng, nhưng nếu tĩnh tâm ngẫm lại, lại không biết vội cái gì.
Giang sơn? Xã tắc? Thái Tử? Tựa hồ trừ bỏ những thứ đó hắn cũng không có gì.
Đứng ở cửa Quỳnh Uyển Đông sắp tới Ngự Hoa Viên, Tấn An Đế đột nhiên mất hứng thú, thay đổi bước chân.
Phúc Thành không hỏi Tấn An Đế vì sao thay đổi ý niệm, có lẽ ở trong lòng hắn việc Tấn An Đế dạo vườn vốn không bình thường.
Cho dù trở lại Càn Thanh cung cũng không có gì để làm chỉ là xem sổ con như cũ, chỉ có một chồng tấu chương vĩnh viễn không xem xong.
Thấy bệ hạ ngồi trở lại sau long án, Phúc Thành nặng nề thở dài, rất nhiều thời điểm ông đều hy vọng bệ hạ có thể thay đổi, nhưng làm thế nào thay đổi ông lại nói không được, bệ hạ cũng sẽ không nghe.
Không biết lại qua bao lâu, Tấn An Đế đột nhiên nói:
“Thúc giục Lễ Bộ, mau chóng làm đại lễ sắc phong Thái Tử.”
“ Vâng.” (Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 19/10/2018)
*
Tấn An Đế có khẩu dụ, việc sắc phong liền gấp rút.
Mỗi ngày đều có người của Lễ Bộ đến Khánh Vương phủ, không phải vì tìm Khánh Vương, mà là tìm thế tử Triệu Diễm.
Không, hiện tại đã không thể gọi là thế tử Khánh Vương phủ, mà là Thái Tử, bất quá Thái Tử vẫn ở tại Khánh Vương phủ.
Đã nhiều ngày Triệu Diễm không đi đâu chỉ ở trong phủ bồi Khánh Vương phi.
Kỳ thật cái gọi là bồi, bất quá là sớm tối thưa hầu, một ngày hầu hạ ba bữa cơm, họ đều biết việc như vậy không còn được mấy ngày.
Lễ Bộ đã đem triều phục của Thái Tử tới, ngày diễn ra đại lễ cũng đã định ra.
Bữa tối hai mẹ con cùng dùng bữa.
“Ngươi vào cung sau, phải hiếu thuận với Hoàng bá phụ.”
“Nhi tử biết.”
Dừng một chút, Triệu Diễm dù muốn nói lại thôi nhưng vẫn hỏi một câu:
“Mẫu thân có từng hối hận chưa?” Khánh Vương phi sửng sốt, suy nghĩ hoảng hốt.
Hối hận sao?
Hối hận vì quá quật cường, quá kiêu ngạo, trước nay đều không rõ hiện thực, đem vị trí của mình, đem trượng phu chắp tay nhường cho người khác.
Rõ ràng có thể có một cục diện khác, lại bởi vì nàng tùy hứng, nàng cường ngạnh, làm cho hết thảy đều hỏng bét, phu thê hai người quyết liệt đến nông nỗi nhiều năm ở cùng một phủ đệ lại không thấy mặt nhau? Có lẽ đã từng hối hận, chỉ tiếc là bài học quá sâu, hối hận cũng đã quá muộn vô pháp vãn hồi, cho nên cũng cứ như vậy thôi.
(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 19/10/2018)
Chờ Khánh Vương phi ngẩng đầu lên, thì Triệu Diễm không biết đã đi khi nào.
Mà bên ngoài, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà từ cửa sổ bắn vào làm các vật dụng trong phòng có một tầng hồng quang.
Nàng đứng lên, trang phục màu tối nhìn càng côi cút.
“Vương phi ——”
Nên đi niệm kinh.” Nàng từng bước một đến tiểu Phật đường.
*
Đại lễ sắc phong đã xong Triệu Diễm danh chính ngôn thuận là Thái Tử.
Các đại thần nghĩ bệ hạ lại lập Thái Tử là vì lấp kín miệng họ, đợi có con lại tính.
Không ngờ Tấn An Đế hai ngày nay dẫn Thái Tử theo trên người, tay cầm tay dạy hắn xử lý triều chính.
Vào mùa đông Tấn An Đế bị bệnh.
Lần này bệnh như núi đổ không thể vãn hồi.
Khởi điểm chỉ là đau đầu bệnh càng phát tác, dần dần không xuống được giường, sau đó là hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc đó, Tấn An Đế cũng tỉnh lại hai lần, một lần là báo cho Thái Tử bí sự của Triệu thị hoàng tộc vẫn luôn giữ kín không nói ra, một là hạ phế hậu, cũng lập di chiếu.
Hoàng Hậu Từ gia vẫn còn ở Khôn Ninh cung, nhiều năm như vậy vô thanh vô tức, họ đều nghĩ vị Hoàng Hậu này sẽ luôn ngồi ở vị trí Hoàng Hậu đến chết, lại không ngờ tới Tấn An Đế ở thời điểm này phế hậu.
Trừ chiếu thư phế hậu còn có một đạo thánh chỉ cho thân mẫu tiền Thái Tử Tô Ngọc Nương làm hoàng hậu, đồng thời Tấn An Đế cũng lưu lại di chiếu, đem Tô Hoàng Hậu cùng chôn trong đế lăng.
……(Phiên ngoại VPST- Soái – Đào Quân Trang 19/10/2018)
Mùa đông Tấn An năm 21, hoàng đế băng hà ở Càn Thanh cung, hưởng thọ 48 tuổi.
Lúc tại vị hắn cần chính ái dân, cung cần chính sự, thiện dùng hiền năng, khai sáng Đại Càn thái bình thịnh thế, có thể nói là một thế hệ minh quân, chấp chính hơn hai mươi tái, công đức viên mãn.
Tuy sĩ lâm khó tránh khỏi có người phê bình