Mà cùng lúc đó, ở Tây Sương , Lý Thị cũng kéo Yến tỷ nhi nói chuyện, nhưng đều nói về Chu Thăng .
"Ta cảm thấy tương lai hắn tương đối ổn, là người thành thật, lại làm người hầu ở vương phủ , tuổi cũng không lớn."
Yến tỷ nhi cũng từ cửa sổ liếc một cái, căn bản không thấy rõ Chu Thăng lớn lên ra sao, nhỏ giọng nói: "Có thể có tiền đồ gì chứ, cũng chỉ là người hầu ."
Lý Thị vỗ nàng một cái: "Đầy tớ thì thế nào ? Cũng phải xem làm ở chỗ nào ! Làm cho tiểu địa chủ sao so với làm trong vương phủ ? ! Còn nữa Chu Thăng năm nay bao nhiêu tuổi chứ, ai dám nói tiền đồ tương lai thế nào.
Ngươi cho rằng ngươi phượng hoàng của hay đồng nữ bên cạnh Vương mẫu nương nương hạ phàm? Bỏ qua người này, ngươi phải gã cho nông hoặc lão già góa vợ làm mẹ kế người ta đi!"
Yến tỷ nhi không muốn làm mẹ kế, nàng nhíu mày, do dự nhìn Lý Thị : "Vậy thì người này đi?"
Lý Thị gật đầu một cái, " Sáng mai xem thử có thể lưu hắn lại một ngày, để ca ca ngươi hỗ trợ tác hợp."
" Tô Ngọc Nương không làm chuyện xấu chứ?" Con ngươi Yến tỷ nhi đảo một vòng đạo.
"Nàng dám!" Lý Thị vỗ đùi, "Ngươi đừng quên Tiểu Bảo còn ở nhà chúng ta."
Yến tỷ nhi gật đầu, dựa vào Lý Thị : "Nương, ta thấy hình như Tô Ngọc Nương phát đạt , lần này trở về đem theo không ít đồ tốt.
Đồ Vương phủ khẳng định tốt, ta muốn khác biệt cũng muốn lấy nó làm đồ cưới."
Không đề cập tới , Lý Thị không nhớ ra , bà cũng thấy Tô Ngọc Nương lúc trở lại đem theo hai bao đồ, đáng tiếc khi đó Chu Thăng đi bên cạnh, bà cũng không tính trước mặt hắn đòi.
Nhưng trước mặt nữ nhi , bà không thể trắng trợn thế, bà chỉ tay lên trán Yến tỷ nhi, " Cái tính tham không chết được, ngươi kiến thức hạn hẹp vừa thôi, muốn đồ cưới, trước phải có người cưới ngươi mới được!"
Từ Tây Sương, đi ngang qua đông sương thấy bên trong đèn sáng, bà do dự một chút, nhưng cũng không có qua nghe lén.
*
Nắng sớm nhẹ qua trời tảng sáng.
Lâm Vân huyện như một con thú từ trong giấc ngủ say dần dần thức tỉnh , phố lớn ngõ nhỏ cũng bắt đầu có tiếng người.
Trong ngõ cây hòe vẫn còn chính yên tĩnh , thỉnh thoảng còn nghe thấy két...!Tiếng đóng mở cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng gỗ nghiền qua đá xanh - Là tiếng bánh xe thu phân , mỗi sớm đến từng nhà thu phân nước.
Ngọc Nương tỉnh rồi , lại không bỏ ngồi dậy.
Tiểu Bảo nằm bên cạnh đang ngủ say ngọt nào.
Nghe tiếng sột soạt quét sân , Ngọc Nương đứng dậy mặc quần áo.
Đợi nàng thu thập xong , gian ngoài cũng có động tĩnh.
Nghe két một cái...!thanh âm vang lên, rồi tiếng Diêu Thành nói chuyện, Ngọc Nương mới đẩy cửa ra ngoài.
Tuệ Nương cũng dậy đang thu thập giường chiếu.
Minh ca nhi cùng Lý Thị ở chính phòng, Hồng ca nhi đi theo cha mẹ .
Hồng ca nhi còn ngủ, đang một mình nằm trên chiếc giường nhỏ.
Giường có rào gỗ vây quanh bốn phía .
Tuệ nương quay đầu nói với muội muội : "Tiểu Bảo còn chưa tỉnh không bỏ hắn đến đây đỡ phải lát hắn chuyển mình rớt từ trên giường ."
Hơn sáu tháng trẻ nhỏ rất là bướng bỉnh, tỉnh là nằm trên giường quằn quại, nếu không có lan can cản trở, ngã không biết ra gì luôn.
Tuệ Nương một mình trông ba đứa bé, Lý Thị mặc dù có hỗ trợ xem Minh ca nhi, nhưng hai mẹ con bà đều lười , cái gì cũng không muốn làm.
Tuệ Nương trông mấy đứa bé, còn bận rộn việc nhà, chỉ có thể tìm thợ mộc làm một giường lớn, trong khi nàng làm việc sẽ đem Hồng ca nhi cùng Tiểu Bảo đặt ở trong giường.
Trông thấy cái giường lớn này, lòng Ngọc Nương chua xót không thôi, cố nén tiếng ngẹn ngào gật đầu, đi vào đem Tiểu Bảo ôm ra đặt cạnh Hồng ca nhi .
" Không sao cả nhà ai có nhiều đứa nhỏ đều làm như thế ." Nhìn muội muội trong lòng có khó chịu, Tuệ Nương an ủi.
Ngọc Nương gật đầu: "Tỷ, muội nhắn tỷ thuê người hỗ trợ tỷ, hoặc mua một tiểu nha đầu, sao tỷ không mua?"
Tuệ Nương thở dài, "Ngươi cho rằng mua tiểu nha đầu chuyện quăng bạc ra thôi hả? Biết chiếu cố hài tử chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, tuổi quá nhỏ mua về, tương đương ta mua thêm nữ nhi, ta và tỷ phu muội ngược lại còn phải giúp tiểu nha đầu đó làm việc.
Còn mướn người càng không cần phải nói , hiểu tận gốc rễ để yên tâm thì khó tìm, không hiểu tận gốc rễ thì không dám dùng, lỡ nhân ta không có nhà đem hài tử đi bán ."
Ngọc Nương suy nghĩ một chút nói: "Chờ qua nửa năm nữa muội sẽ về.
Muội vẫn cảm thấy nên thuê người, cho dù không giúp trông hài tử,cũng giúp tỷ làm việc nhà cũng được.
Hai người kia không làm, toàn bộ công việc chỉ có mình tỷ mệt chết mất thôi ."
Đang nói , Diêu Thành cười tươi đi vào : " Chu huynh đệ thật khách khí , sáng sớm liền lên giúp ta quét sân."
Ngọc Nương thế mới biết nguyên lai sáng sớm người ở bên ngoài quét sân là Chu Thăng.
"Ta xem Chu huynh đệ thật tốt , Ngọc Ngọc ngươi cảm thấy?"
"Chu đại ca nhân là rất tốt ..."
Ngọc Nương đem chuyện xảy ra trên đường nói ra, làm Tuệ nương cả kinh , " Họ đúng là coi trời bằng vung , giữa ban ngày ban mặt liền dám cưỡng ép dân nữ."
"Phỏng đoán cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện loại này may nhờ huy hiệu Tấn Vương phủ nên không người dám vuốt râu hùm."
" Ngọc Ngọc đi vương phủ làm người hầu, cũng không tính là không tốt ."
Ba người đang nói chuyện, Hồng ca nhi cùng Tiểu Bảo đều tỉnh.
cho hai hài nhi tử mặc xiêm y, rửa mặt, Ngọc Nương cùng Tuệ Nương đến phòng bếp làm điểm tâm, lưu lại Diêu Thành trong phòng trông hài tử.
Lúc Ngọc Nương đứng ở trong phòng bếp cũng nghe thấy bên ngoài Lý Thị cùng Chu Thăng nói chuyện quá nhiệt tình.
"Tỷ, bà bà muốn làm gì a?" Lý Thị vô sự không xum xoe, có xum xoe là không có chuyện tốt.
"Còn là gì nữa..."
Tuệ Nương nhân tiện đem chuyện Yến tỷ nhi kể nói cho Ngọc Nương.
Ngọc Nương kinh ngạc không ngậm miệng được , thật ngoài dự liệu.
Lẽ nào kiếp trước cũng thế? Vì kiếp trước Ngọc Nương không có trở lại nên không biết tin tức Yến tỷ nhi .
Coi như ác hữu ác báo, oán khí trong lòng Ngọc Nương đột nhiên tan hết , cả người đều thoải mái .
" Bây giờ là bà ấy muốn đem Chu đại ca cùng Yến tỷ nhi tạo một đôi?"
Huệ nương nhìn muội muội cũng không tính là ngốc lắm.
"Có gì không được, Chu đại ca là người tốt, không thể hại hắn." Ngọc Nương tính ra ngoài, bị Tuệ Nương