Ngọc Nương vể tổng cộng được năm ngày.
Qua lại trên đường tốn đi hai ngày, nói cách khác nàng ở nhà được ba ngày.
Ngọc Nương do dự nên hay không về Tô gia,vừa muốn lại vừa không muốn, cuối cùng vẫn không trở về.
Nàng đem tất cả thời gian nhàn rỗi giúp Tuệ Nương làm việc, đệm chăn tháo giặt phơi khô, quét dọn bốn phía sạch sẽ, lại may cho Tiểu Bảo cùng Hồng ca nhi, minh ca nhi rất nhiều xiêm y , nơi nào có hỏng đều vá lại.
Tiểu Bảo lớn mau, xiêm y mặc không vừa , Ngọc Nương cầm vải ra, muốn tranh thủ thời gian may cho Tiểu Bảo, Hồng ca nhi mấy cái cái quần.
Cỡ tuổi này đồ rất nhanh bẩn một ngày thay mấy cái.
Chọn xong vải, Mục ma ma thưởng cho nàng mảnh vải bông tên gọi là gì, Ngọc Nương cũng không rõ lắm, dù sao nàng chưa thấy loại hàng tốt như thế bên ngoài.
Cũng không cần nói nó có tinh quý không, dù là vải bình thường , nhưng bố cục hoa văn cực kỳ tỉ mỉ mềm mại, xiêm y bên trong tiểu Quận chúa mặc đều là dùng loại vải này làm .
Ngọc Nương đem vải mở ra, tính toán tốt thước tấc của Tiểu Bảo cùng Hồng ca nhi , mới dùng kéo cắt , lúc chuẩn bị may mới phát hiện trong nhà không có chỉ cùng màu.
Vải màu lam nhạt , cái khay đựng đồ châm tuyến lại không chỉ màu này, dùng màu khác cảm thấy rất lãng phí vải.
Ngọc Nương nói với Tuệ Nương một tiếng, định đi phường thêu mua chút chỉ.
Tuệ Nương bảo nàng đi sớm về sớm, Ngọc Nương liền ra cửa .
Phường thêu gần nhất cũng cách Diêu gia xíu xíu, Ngọc Nương đi một lát mới đến, chọn xong chỉ trả tiền về, Ngọc Nương không muốn trễ vội chạy về nhà.
Đi đến giữa đường nghe tiếng gọi .
"Ngọc Nương!"
Ngọc Nương quay đầu nhìn thấy Trần An.
Đối với Trần An Ngọc Nương cũng không quen thuộc, thấy vài lần.
Thậm chí ngay cả chuyện Trần An nhìn trúng nàng, mãi khi nàng xảy ra chuyện mới biết được.
Nàng đúng là người ở trong nhà , họa từ trên trời rơi xuống.
Đã từng- Ngọc Nương cũng oán Trần An , hắn nhìn trúng ai không trúng, tại sao nhìn trúng nàng.
Rõ ràng là giận chó đánh mèo, thời gian lâu dài , oán hận cũng nhạt theo.
Lúc này nhìn thấy trong mắt nam nhân mơ hồ kích động nhìn nàng, Ngọc Nương tâm tình có chút phức tạp.
Không thể xem như không biết bộ dáng của đối phương, nàng chỉ im lặng không lên tiếng.
"Ngươi sao rồi?" Trần An tham lam nhìn Ngọc Nương, hận không thể đem nàng khắc vào trong xương trong tủy.
Kỳ thật Trần An cũng không phải là ở Diêu gia nhìn thấy Ngọc Nương mới thích nàng, mà là đã sớm biết nàng.
Thậm chí lúc trước hắn mượn cớ tới Diêu gia, chính là vì muốn xem Ngọc Nương .
Sớm đã nghe Diêu Thành nói hắn có di muội hiền lành xinh đẹp , còn nghe nói di muội ở trong nhà hắn.
Đã có người trêu ghẹo, buổi tối quấy rối tiểu di muội hắn Diêu Thành không nể mặt mắng chửi om sòm.
Mọi người thế mới đừng thấy ngày thường bọn họ sao cũng được, nhưng chuyện này không thể đùa giỡn.
Về sau nghe nói hắn cố ý muốn giúp di muội tìm nhà chồng, vài người chưa thành thân đều động tâm tư.
Trần An là một người trong số đó.
Bởi mọi người đều biết nàng là nữ nhi tú tài.
Lập tức mọi người đều thích, hơn nữa Diêu Thành không ít hơn một lần đã nói di muội hắn xinh đẹp hiền lành.
Vừa xuất thân tốt, rất xinh đẹp lại dịu dàng hiền lành , bất kỳ một nam tử nào cũng thấy hấp dẫn.
Trần An liền mượn cớ đi Diêu gia, sau khi trở về linh hồn nhỏ bé của hắn bị câu đi mất.
Sau khi trở lại hắn không dám nói cho đám người kia biết rất sợ bị người phát hiện sẽ tranh đoạt với hắn.
Hắn nhờ nương đi đến Diêu gia cầu hôn, nào biết nương không muốn, hỏi mới biết nương hắn chọn biểu muội làm dâu.
Nếu không có Ngọc Nương, cưới biểu muội thì cưới thôi, ai cũng được dù sao cũng giống nhau.
Có Ngọc Nương rồi Trần An xem nàng như báu vật.
Trần An vừa vắt óc tìm mưu kế muốn nương hắn buông tha ý niệm chọn biểu muội, vừa nghĩ cách thăm dò Ngọc Nương.
Diêu Yến nhi thích hắn hắn biết rõ.
Nha đầu kia không giữ lễ bên đường ngăn hắn nhét hà bao.
Trần an không nhận, hắn có dáng vẻ như thư sinh, không thích nữ tử phóng đãng.
Chỉ là hắn không ngờ Diêu gia Yến tỷ nhi lại ra tay với Ngọc Nương , lúc đó Trần An cũng không biết việc này , chỉ biết là Diêu gia hình như xảy ra chuyện , Diêu Thành nhiều ngày không tới nha môn.
Hắn không yên lòng, cũng muốn tìm cơ hội trông thấy Ngọc Nương, liền đến Diêu gia.
Cửa chính Diêu gia hắn không thể vào, thì thấy Yến nhi.
Diêu Yến Nhi nói Ngọc Nương bị người xấu làm bẩn thân thể, đã không còn là khuê nữ .
Trần An khiếp sợ, không tin Diêu Yến nhi cho là nàng lừa gạt mình.
Vì chứng thực, hắn tìm Diêu Thành, Diêu Thành không nói gì, kéo hắn đến trong góc đánh một trận, Trần An còn gì không hiểu nữa.
Ngây ngây ngô ngô thật nhiều ngày mà nương hắn lại đính hôn cho hắn với biểu muội.
Ván đã đóng thuyền, khó đổi ý, Trần An cũng mặc kệ , dù trong lòng hắn liên tục nhớ Ngọc Nương, Ngọc Nương trong lòng hắn như vết chu sa lau cũng không sạch.
Ngọc Nương không biết nhiều như vậy , chỉ cảm thấy người này càn rỡ .
"Nếu không có việc gì, ta đi trước ." Ngọc Nương cũng không đợi hắn đáp đã muốn chạy đi, nào biết lại bị hắn kéo tay lại.
"Ngươi sống tốt hay không? Ngươi có biết ta vẫn muốn ngươi!"
"Ngươi mau buông ra!"
"Ta không buông, Ngọc Nương ta muốn nói với ngươi , ta chẳng hề để ý ngươi cóthân hoàn bích hay không, ta chỉ muốn cưới ngươi, chiếu cố ngươi cả đời..."
Ngọc Nương nhịn không được , vung tay hắn ra: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã thành thân rồi."
Tin tức này là tỷ tỷ nàng nói cho nàng biết , tỷ ấy rất tức giận, nói do Trần An gây chuyện cho nàng xong lại chạy đi thành thân.
Rõ ràng là giận chó đánh mèo mà lúc đó Ngọc Nương giận Trần An sao phải nhìn hại nàng có chuyện, nhưng thời gian trôi cảm giác này liền nhạt hết .
Đã có thê thất, lại nói với cô gái khác muốn kết hôn , muốn chiếu cố cả đời , Ngọc Nương cảm thấy loại người này nhân phẩm rất có vấn đề.
"Ta đã thành thân , nhưng không phải cưới người ta muốn , là nương..." Trấn An xấu hổ mở miệng, dần dần càng nói càng thông thuận, càng nói càng thản nhiên.
Trần An trong mắt như đầythâm tình nhìn Ngọc Nương: "Nếu ngươi không chê là ta đã thành thân, ta nguyện ý cưới ngươi vào nhà, chiếu cố ngươi cùng đứa bé kia cả đời.
Còn Ngọc nhi, ngươi không cần để ý nàng."
Ngọc Nương thấy buồn cười , nàng cũng cười ,là cười lạnh nhìn hắn: "Ta ghét bỏ! Đúng vậy, ta ghét bỏ.
Ngươi giờ có thể buông ta ra? Nếu không buông ra, ta gọi người đấy ."
Trần An không đoán được Ngọc Nương sẽ nói vậy, mặt trắng dã tựa như là bị thương nặng.
"Ngọc Nương, ngươi...!Ngươi tình trạng thế này rồi, còn mang đứa bé...! Ta nguyện ý cưới ngươi , coi như là là thiếp, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối đãi tốt với ngươi ..."
Ngọc Nương rút tay, cắt đứt lời hắn: "Ngươi có phải là đang cảm thấy ngươi nguyện ý cưới ta, ta nên cảm ơn ngươi? Ta cho ngươi biết, ta không cần! Thỉnh cầu ngươi về sau không cần tìm ta nữa , chúng ta vốn là không quen."
"Ngọc Nương..."
Ngọc Nương không quay đầu lại đi luôn.
Đối diện góc đường có một chiếc xe ngựa , trong xe mặt Tấn Vương đen như than.
Phúc Thành cẩn thận nhìn mặt hắn, không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói những nam nhân này