Hồ Trắc Phi toàn thân cứng ngắc, một hồi lâu mới dùng sức đem Phùng Hắc Tử đẩy ra.
Một cỗ lạnh buốt trợt xuống chân, nàng chán ghét cầm khăn tùy ý xoa xoa mặc lại xiêm y.
Nàng không dám làm trễ nãi, đi đến bên cạnh gọi người, tuy là ba nữ nhân còn mang trẻ nhỏ, cũng đủ sức đem Phùng Hắc Tử tới xe mang đi .
Phu xe sớm đã bị cho đi , chỉ để lại xe, xuất phát trở về thành suy tính.
Hồng Đào nói nàng trước đây ở nhà có đánh qua xe lừa, không nghĩ tới xe này cũng đánh được.
Nữa đường, đi ngang qua một chỗ dốc đứng , Hồ Trắc Phi cùng Hồng Đào đem Phùng Hắc Tử ném xuống.
Nàng tính rồi nếu sau này bị người phát hiện cũng không sợ, mà Hồ Trắc Phi khi ở trong xe ngựa đã phá hủy gương mặt Phùng Hắc Tử ném hắn tại nơi này chim ị phân trơi không trúng, chờ bị người phát hiện ra cũng thịt nát xương tan .
Đào Phiến ôm hài tử ngồi bên cạnh run lẩy bẩy, khóc cũng không dám.
Bởi vì Hồ Trắc Phi lúc này vẻ mặt thật đáng sợ , mang hận thù đến tàn nhẫn.
Ngược lại Hồng Đào sắc mặt hơi tái, nhưng rất trấn định .
Ba người hốt hoảng rời đi, cũng không phát hiện ra sau lưng nơi các nàng dừng lại có vài người đến.
Họ xuống ngựa, hướng dưới vách núi đi xuống .
Hồi thành ba người mỗi người đi một ngả, Đào Phiến mang hài tử thuê xe hồi hương, Hồ Trắc Phi cùng cùng Hồng Đào hồi vương phủ.
Trừ sắc mặt có chút tái nhợt, thì không khác gì.
Bất quá Hồ Trắc Phi ban đêm gặp ác mộng, một đêm ngủ không yên ổn.
*
Mà bên kia chỗ Triều Huy Đường, Ngọc Nương mỗi ngày sẽ đi qua một chuyến, hầu hạ Tấn Vương xong xuôi liền rời đi, cho dù Phúc Thành muốn lưu nàng lại nàng cũng không nghe, chạy mất.
Nghiêng đầu thấy điện hạ mặt đen lại , Phúc Thành cũng không biết nên nói cái gì.
Điện hạ rõ ràng đã thanh tỉnh , lại muốn giả bộ hôn mê, đùa với người ta thú vị lắm mà.
May mắn Tô phu nhân là không đa nghi , nếu không chừng sớm bỏ chạy rồi hình ảnh cũng không trông thấy .
Hồ Trắc Phi đột nhiên đến Vinh Hi viện.
Kẻ không thích mình mặt mày tươi cười tới thăm rất là giống chồn chúc tết gà , Ngọc Nương rất cảnh giác, nhưng đối phương như thế cũng không tốt nếu mở miệng đuổi người ta.
Huống chi nàng là hầu thiếp, đối phương là trắc phi, theo lý thuyết nàng nên nhất mực cung kính mới đúng.
Bất quá bắt nàng cười, nàng cũng cười không nổi, nàng chưa từng quên Hồ Trắc Phi từng đối xử thế nào đối với nàng , huống chi hai người còn có mối hận cũ ở kiếp trước.
Trước kia Ngọc Nương nghĩ tới nàng vẫn ở trong vương phủ , cho nên cố kỵ mặt mũi, hiện thời nàng không chắc không chừng sẽ rời đi , tự nhiên lười phải làm dáng.
Nhưng trong mắt Hồ Trắc Phi thì lại là đối phương ỷ vào việc Tấn Vương sủng, không có đem nàng để vào trong mắt.
Hồ Trắc Phi trong lòng lại càng hận, trên mặt lại không biến sắc cùng Ngọc Nương nói nói cười cười.
Nói đến chuyện lúc trước , nàng nói do Từ Trắc Phi biểu hiện kín kẽ nên không rõ.
Hiện thời biết là có người cố ý làm chuyện xấu, trong nội tâm áy náy chuyện hôm đó nói lời đả thương người, cố ý đến đây bồi tội.
Hồ Trắc Phi cho tới bây giờ không phải là người nguyện ý dỗ ngọt ai, Ngọc Nương không khỏi nghi ngờ, trên mặt cũng không thể thẳng thắn hỏi ngươi có gì ý đồ, chỉ có thể cẩn thận đề phòng.
May Hồ Trắc Phi cũng không có làm gì khác khiến người ta hiềm nghi , vẫn cười thật là thân thiện, cũng đem ra rất nhiều quần áo đồ chơi , nói là cho Tiểu Bảo.
Sau đó lại cùng Ngọc Nương đi nhìn Tiểu Bảo, mới cáo từ rời đi.
Chờ Hồ Trắc Phi đi rồi, Ngọc Nương suy nghĩ cả buổi cũng nghĩ không ra nàng đến có mục đích gì.
Nàng cũng biết mình không tính là thông minh, nàng liền hỏi Ngọc Thiền.
Ngọc Thiền trầm ngâm nói: " Có lẽ Trắc phi đại khái biết điện hạ trong lòng là yêu thương phu nhân , nên chủ động bày tỏ."
Chẳng lẽ thật sự là thế, thật vô lý?
Yêu thương...
*
Hồ Trắc Phi ngăn không được run rẩy.
Thật hận chính mình trước kia mắt bị mù không chú ý tới thằng nhãi con kia.
Hiện thời đi xem đứa bé kia, hình dáng cùng ngũ quan y chang Tấn Vương đặc biệt là kia cặp mắt, quả thực là giống nhau như đúc .
Nàng không khỏi nhớ tới lúc trước chính mình mỉa mai thằng nhãi con đó là ã chủng.
giờ dã chủng không phải là đứa bé kia, mà là con gái nàng - tiểu Quận chúa.
Không, tiểu Quận chúa không phải là dã chủng! Chỉ cần đứa bé kia không còn , bé con của nàng sẽ không phải là....!
Mặt Hồ Trắc Phi xẹt qua tia tàn nhẫn, khóe miệng cũng nhếch lên, đi theo bên cạnh nàng , mắt Hồng Đào sáng loe lóe, nhưng không nói gì.
Toàn bộ buổi chiều, Hồ Trắc Phi đều như có điều suy nghĩ .
Hồng Đào muốn nói lại thôi, đến cùng cũng không nói gì.
Hồ Trắc Phi nhìn về phía nàng: "Ngày đó ngươi nghe thấy hết cả?"
Hồng Đào đầu tiên là lắc đầu, lại lúng ta lúng túng, rồi gật đầu.
Kỳ thật sao có thể không nghe thấy? Phùng Hắc Tử là đại nam nhân, mà Hồ Trắc Phi bất quá là nữ lưu yếu đuối lỡ phát sinh chuyện gì, còn không biết ai giết ai đâu, cho nên Hồng Đào liền giữ cửa.
"Nương nương tha mạng, nô tỳ là tuyệt sẽ không nói cho bất luận kẻ nào ." Hồng Đào sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Hồ Trắc Phi đỡ nàng dậy: "Ta tất nhiên là tin tưởng ngươi đối với ta trung thành và tận tâm , nếu không hôm đó cũng không dẫn ngươi theo.
Bất quá - -" nàng nói: "Ngươi cùng ta nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, ngươi trung thành, ta tự nhiên đối với ngươi không tệ.
Giờ ngươi cũng biết mẹ con ta hai người hiện thời không còn đường lui, ta vốn không muốn phạm sai lầm, không biết vì sao trời xanh quả trêu người, lại trùng hợp thế."
Nàng nói xong , liền khóc sụt sùi : "Nếu để cho họ biết...!Nhất định sẽ có người biết , ta hôm nay đi nhìn thằng nhãi con kia, nó cùng điện hạ như đúc cùng một khuôn, họ tạm bị lá cây che mắt, không phát hiện ra nên coi nó là dã chủng ."
" Có thể không phải thế." Hồng đào mặt mũi tràn đầy thấp thỏm cùng u sầu.
Hồ Trắc Phi mượn khăn che lấp, liếc nàng một cái: "Nếu quả thật người ta phát hiện ra tiểu Quận chúa là giả , thì không chỉ là ta, ngươi - thân là nha đầu bên cạnh ta khẳng định chạy không thoát, nhất định là bị diệt khẩu , ý đồ lẫn lộn huyết mạch hoàng thất , giết cả cửu tộc ."
Hồng đào bị dọa run rẩy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ, ngài mau nghĩ cách đi."
"Ta nào có biện pháp." Hồ Trắc Phi cảm thán một tiếng, nhíu mi một lát mới cắn răng : " Chỉ có một kế tiên hạ thủ vi cường."
Hồng đào đầy khiếp sợ, mói bị những thứ kia đe dọa, nàng tựa hồ cũng không có gì mà khó có thể tiếp nhận , rõ ràng sợ đến yếu ớt, vẫn nói: "Nương nương ngài nói phải làm sao bây giờ , nô tỳ nghe ngài ."
"Ta xem chừng hạ dược đều khó giải quyết.
Vinh Hi viện có phòng bếp nhỏ, lại không dễ dàng ra tay.
Đặc biệt là trong phủ gần đây bầu không khí rất không thích hợp, người cũng nhiều hơn, tùy tiện ra tay chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện..." Hồ Trắc Phi nhíu mi suy tư, làm như thật đang suy nghĩ sự khả thi.
Hồng đào khuyên nhủ: "Nương nương ngài ngàn vạn đừng động ý niệm này trong đầu, không nói đến độc kia hạ được hay không, chỉ là qua tay quá nhiều người, sợ dễ bại lộ."
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
" Gốc rễ không phải là nằm trên thân đứa bé kia hay sao? Dù sao Tô phu nhân hiện tại cũng không biết người năm đó cưỡng bức nàng là điện hạ, điện hạ cũng không biết Tô phu nhân mới là người năm đó.
Chúng ta không bằng lén đem hài tử kia ra , hoặc là bán hoặc