Đã bắt đầu vào mùa đông , Tấn Vương phi không chịu được lạnh, cho nên trong Tư ý viện đã đốt địa long.
Trong phòng ấm áp, hoà thuận, vui vẻ, lò xông hương cánh sen mạ vàng đốt hương , cả phòng thơm ngát.
Là Mai Hương, xen lẫn một loại hương tươi mát.
Tử ngọc lẳng lặng đứng lặng im bình chân như vại.
Nàng không chút rung động nào: "Nương nương, ngài nói cái gì, nô tỳ nghe không hiểu."
Tấn Vương phi lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thán một tiếng, vừa cười : "Không phải là ngươi thật tốt, đi xuống đi."
Tử ngọc liền đi xuống .
...
Vinh hi viện, sớm đã lên đèn, đèn cung đình hình chén hoa sen lục giác chiếu sáng khắp các nơi,làm trong phòng rực rỡ.
Tấn Vương cùng Ngọc Nương dùng xong bữa tối, Ngọc Nương đi tắm trở về, ngồi trước bàn trang điểm để Ngọc Thiền dùng hương liệu giúp đỡ nàng làm tóc.
Tấn Vương ngồi trên tháp quý phi xem gì đó, trong tay bưng một chén trà.
Ngọc Nương có chút tò mò giấy đó viết gì, bởi vì nàng thấy Tấn Vương đã nhìn thật lâu .
Ngọc Thiền đem bóp gel đưa lọ cho Lục Hy , càn nàng cầm lược ngọc chải tóc cho Ngọc Nương.
Ngọc Nương có một đầu rất tốt, tóc dài, đen nhánh sáng bóng, Ngọc Thiền thật vất vả mới có thể chải từ đầu đến đuôi.
Gỡ xong tóc, Ngọc Thiền cũng không búi tóc tại, mà phân tóc nàng thành hai bó, rủ xuống ở trên vai.
Làm thế sẽ không sợ đầu tóc tán loạn, đợi tí nữa nghỉ ngơi lúc, cũng không sợ hủy búi tóc.
Ngọc Nương mặc một bộ quần áo vải bông màu sắc tươi sáng, áo khoác màu hồng đào.
Trong phòng đốt địa long, nên không lạnh ngược lại còn làm cho người ta thấy ấm áp.
Nàng đi đến cạnh Tấn Vương ngồi xuống, hiếu kỳ xem tờ giấy trong tay hắn.
Trên đó viết rất nhiều chữ , Ngọc Nương nhìn thấy có vài chữ chuyện kiêng kị.
Thiếu chút nữa sặc nước miếng đang tính xem thì Tấn Vương đã gấp lại để ở một bên.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng da thịt thắng tuyết, nhưng mắt xuân thủy ướt át, khí sắc rất tốt.
Đặc biệt nhìn búi tóc cột như thế , đột nhiên cảm giác nàng còn rất trẻ.
Tấn Vương khàn giọng, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi ?"
Ách...
Ngọc Nương không hiểu Tấn Vương vì sao hỏi như thế , nhưng vẫn là thành thật trả lời: "Thiếp sắp mười sáu ."
Nàng mười sáu, mà hắn năm nay đã hai mươi sáu.
Mười sáu tuổi hắn đang làm gì?
Vì muốn được phụ hoàng chú ý, mỗi ngày trời chưa sáng đã thức dậy khổ luyện công phu quyền cước, học hành chăm chỉ, ở thượng thư phòng mỗi tuần đều có kiểm tra đánh giá, trong các vị hoàng tử, hắn có thể đứng hàng thứ ba.
Trong cung cùng các hoàng tử khác tranh đấu gay gắt không thể rơi vào thế hạ phong.
Lần đầu tiên sơ tinh, cũng biết cung nữ nào đẹp mắt...
Đột nhiên có mình lớn hơn nàng rất nhiều, mà nàng nhỏ nhắn đến khiến người ta thương .Mà nàng, đã là một tiểu phụ nhân , trong bụng chứa thằng nhãi con của hắn.
Là ngày qua ngày hắn không ngừng, cố gắng cày cấy, mới từ trong bụng nàng gieo xuống nhãi con.
Tấn Vương con mắt càng tối tăm.
Hắn đột nhiên đứng lên: "Ngươi nghỉ ngơi đi, bản vương về Triều Huy Đường."
Ngọc Nương ngơ ngác nhìn Tấn Vương vội vã rời đi, rõ ràng lúc nãy bình thường sao lại đột nhiên đi mất rồi.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hắn chắc bận việc, lại nghĩ tới câu kiêng kị khi mang thai mới đỏ mặt xấu hổ.
Nàng đang suy nghĩ gì!
Tấn Vương đi , Ngọc Nương liền được giải phóng , cũng không ngủ được, liền bảo Hồng Điệp ôm Tiểu Bảo tới.
Dù sao đêm nay Tấn Vương không ở đây, nàng muốn ngủ cùng Tiểu Bảo.
Nào biết Hồng Điệp lại nói: "Phu nhân, tuyệt đối không được, tiểu thiếu gia còn nhỏ, nếu như buổi tối đá ngài làm sao bây giờ?"
Ngọc Nương nhớ Tiểu Bảo lúc ngủ không thích đá , dù sao nàng cũng không có bị đá.
"Không có việc gì, Tiểu Bảo không đá đâu ." Thấy Hồng Điệp vẫn còn do dự, nàng không khỏi lại nói: " Giường rất rộng, ta cách nó xa một chút, không có việc gì ."
Không lay chuyển được Ngọc Nương, Hồng Điệp chỉ có thể ôm Tiểu Bảo tới.
Kỳ thật Ngọc Nương muốn Tiểu Bảo ngủ còn mục đích khác, nàng hiện thời có thai, nếu Tiểu Bảo buồn, chỉ sợ hài tử cho là nương có em bé không còn thương nó nữa .
Mặc dù Tiểu Bảo vẫn chỉ là trẻ nít, nhưng Ngọc Nương thấy con rất hiểu chuyện , cảm thấy không thể dùng cách dỗ những hài tử khác dỗ con.
Mẫu tử hai người ngồi trên giường chơi trong chốc lát, Ngọc Nương ngáp một cái Tiểu Bảo liền dụi dụi mắt.
"Tiểu Bảo mệt nhọc, vậy chúng ta ngủ một giấc được hay không?" Ngọc Nương hỏi.
Tiểu Bảo lại dụi dụi mắt, liền nằm xuống, Ngọc Nương phân phó Ngọc Thiền đi tắt đèn, ở góc tường lưu lại một chiếc.
*
Triều Huy Đường
Sau khi trở lại, Tấn Vương đi tắm, sau đó liền đến thư phòng.
Trên thư án, chất đống rất nhiều công báo, thư văn kiện, mật thư, công văn.
Hắn xem mật thư rồi chấp bút phê duyệt, Phúc Thành lặng yên không một tiếng động ở bên cạnh giúp đỡ mài mực.
Mãi cho đến canh hai, mới chỉ xử lý được một nửa.
Tấn Vương vuốt vuốt ấn đường, cảm giác bực bội , từ lúc trúng độc đến giờ, sự kiên nhẫn cũng không bằng trước kia .
"Điện hạ, có sự bẩm báo."
Một giọng nam khàn khàn , một thân áo đen Thập Dạ đột nhiên xuất hiện trước thư án.
Tấn Vương cũng không ngẩng đầu, "Nói."
"Vương phi gặp một nha hoàn gọi là Tử Ngọc."
Tấn Vương ngừng viết trong một cái chớp mắt, sau đó phất phất tay, Thập Dạ liền biến mất.
Phúc Thành có chút do dự nói: "Nếu lão nô nhớ không lầm, Tử Ngọc nha đầu là nha hoàn bên cạnh của người kia chuyển tặng cho vương phi."
Sự kiện kia người biết không nhiều, mà Tấn Vương sở dĩ biết rõ về một nha hoàn, cũng là vì sau chuyện đó mới cố ý sai người đi thăm dò Tấn Vương phi.
Bất quá nha đầu đó lớn lên diện mạo không nổi bật, lại an phận thủ thường, thời gian lâu dài cũng không có chú ý.
Tấn Vương chỉ là cười lạnh, ánh mắt đen tối.
" Như thế Hồ Trắc Phi là nha đầu kia mượn danh vương phi trong bóng tối hạ độc.
Nếu thật sự là như thế, vì sao Vĩnh Vương đối với chuyện này lại kiên nhẫn vậy? Đầu tiên là Tiểu Bảo, sau đó lại là Tô phu nhân, bắt nhưng không giết, nam nhân kia chết , Hồng Đào chết , cả nhà Đào Phiến cũng chết , còn có Hồ Trắc Phi..."
Tấn Vương đang suy nghĩ vấn đề này hắn có một cảm giác, trong đó cất giấu một bí mật khổng lồ , mà hắn cùng với cái bí mật đó chỉ cách một tầng cửa sổ.
" Dạ thập nhất khi nào trở về?"
"Lần trước có thư, nói là đã thấy vật nọ, nô tài phỏng đoán sắp về tới."
" Gửi thư bảo hắn động tác mau chút ít."
Ban đầu Phúc Thành không hiểu Tấn Vương vì sao lại thúc giục, bởi vì lúc trước thư đến một lần, Lưu lão đầu cùng hắn không vui nổi , ngược lại điện hạ không sao.
Giờ Phúc Thành minh bạch rồi, điện hạ kéo dài bệnh vì còn có Tô phu