“Vậy chị phải về sao?” Dịch Quân Phi hỏi.
Lăng Y Mộc gật đầu: “Ừ, chỉ là cậu.
" Cô chần chờ đôi chút: “Muốn đi cùng không?”
Anh hơi trầm ngâm nói: “Đêm ba mươi tôi phải làm thêm, ông chủ nói được gấp ba tiền lương lận, như vậy đi, chị cho tôi địa chỉ mùng một tôi đến gặp chị”
“Cũng được” Lăng Y Mộc nói, sau đó cô lại có chút chần chừ: “Chỉ là đến đó, không biết bọn họ sẽ có thái độ gì, cậu đừng để ý nhé”
Dịch Quân Phi cười nhạt: “Yên tâm, tôi không để ý đâu.
” Bây giờ anh chỉ để ý cô thôi.
Càng đến tết, người trên đường càng ít đi, rất nhiều người đã về quê ăn tết.
Quê ngoại cô nằm ở một trấn nhỏ cạnh bên Thanh Thủy, chỉ ngồi xe khoảng nửa giờ là tới, nên vé xe không khó mua.
Lúc đặt xe Lăng Y Mộc còn hỏi Dịch Quân Phi: “Bình Quân, có mang căn cước không? Tôi đặt cả vé cho cậu”
Nhắc tới thì hình như cô cũng chưa từng thấy qua căn cước của anh.
“Tôi đặt rồi” Dịch Quân Phi đáp.
Lăng Y Mộc nghe vậy cũng không nói gì thêm, quay người lấy khăn quàng mấy nay đã đan xong ra đeo lên cho anh.
“Cần ngắn lên chút không?” Cô nhìn khăn