Mộ Bắc Ngật bước đến trước cửa phòng bệnh của Nám Nám, có hai cô y tá đang ở trong phòng trông nom Nám Nám nhưng không thấy bóng dáng của Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật chau mày, anh đi đến chỗ cô y tá, trầm giọng hỏi: “Cố Tiểu Mạch đâu?”
“Cô… cô Cố vừa mới… nhận được một cuộc điện thoại xong rồi chạy đi rồi.”
“Ai gọi?”
“Tôi… không biết, nhưng trông cô Cố rất tức giận.” Cô y tá sợ hãi nói, bởi vì lúc này sắc mặt Mộ Bắc Ngật đã đen như đít nồi.
Không biết tại sao, trong lòng Mộ Bắc Ngật có dự cảm không lành, anh vội vàng quay người, dặn dò Dịch Bách: “Điều tra xem Cố Tiểu Mạch đang ở đâu!”
Cố Chấn Hải đi một mình đến đó, suốt năm năm qua ông ta không đến thăm Hân Nhiên lấy một lần, lúc này nhìn thấy mộ của Hân Nhiên đang bị thuộc hạ đập bỏ, trong lòng có chút gì đó, nhưng ông ta không còn cách nào nữa.
Nếu ông ta không lấy cái này ra để uy hiếp Cố Tiểu Mạch thì Cố Thị không thể cứu được nữa, những lời cầu xin của Cố Lan Tâm không hề có tác dụng gì cả!
Một lúc sau, ông ta nhìn thấy Cố Tiểu Mạch tập tễnh điên cuồng chạy đến.
“Tránh ra!” Cố Tiểu Mạch mặt đỏ bừng, lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải.
Nhiệt độ ở trên núi khá thấp, Cố Tiểu Mạch lại mặc quần áo mỏng manh, lúc này đứng ở đây, một luồng gió lạnh thổi qua, cả cơ thể lạnh đến thấu xương.
Nhưng cô không có cảm giác gì, cô phẫn nộ nhìn Cố Chấn Hải, “Cố Chấn Hải, ông làm như vậy có xứng với bà ấy không?”
“Tiểu Mạch, bố cũng không có cách nào khác, nếu con vẫn không đi cầu xin Tổng giám đốc Mộ, Cố Thị sẽ sụp đổ, Cố Thị không còn nữa thì mồ hôi nước mắt của mẹ con cũng không còn nữa.” Cố Chấn Hải từ từ lên tiếng, chẳng có một chút áy náy gì cả.
Mái tóc rối bù vì bị gió thổi, cô không kìm được cơn giận: “Tôi có quan hệ gì với Tổng giám đốc Mộ chứ? Cố Chấn Hải, ông đừng lấy tôi làm quân bài của mình, nếu Cố Lan Tâm muốn lấy Mộ Bắc Ngật, tôi sẽ không ngăn cản, suốt năm năm ông không hề đến thăm bà ấy, bây giờ còn không để bà ấy được yên, Cố Chấn Hải, tôi coi như là nhìn thấu tâm can của ông rồi!”
Hai bố con đã trở thành kẻ thù, Cố Tiểu Mạch tức giận, giọng nói khàn đặc.
Nếu đã bị vạch trần rồi thì Cố Chấn Hải tất nhiên sẽ không cần diễn vở kịch gia đình nữa rồi: “Tùy mày nói thế nào cũng được, mày tự chọn đi.”
Thuộc hạ không ngừng dùng búa đập bỏ mộ của mẹ cô, chỗ đó vẫn còn hoa cúc họa mi mà lần trước Cố Tiểu Mạch mang đến, lúc này mọi thứ trước mặt đều khiến Cố Tiểu Mạch