Cô ta từ trong phòng ngủ bước ra, ông Mộ nhìn cô ta cười vui vẻ.
Cố Lan Tâm có thể nói tối qua không hề xảy ra chuyện gì không, Mộ Bắc Ngật không hề nhào vào người cô ta! Chẳng hề xảy ra chuyện gì cả!
Nhưng Cố Lan Tâm không cam tâm, cô ta sợ ông Mộ sẽ thất vọng về cô ta, cô ta chỉ có thể cười gượng, chào tạm biệt ông Mộ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà cũ nhà họ Mộ.
Ra khỏi nhà họ Mộ, Cố Lan Tâm đứng yên tại chỗ, hai tay vo chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt ứa máu tươi!
Sự đau đớn khiến Cố Lan Tâm hoàn toàn tỉnh táo!
Cô ta lôi điện thoại ra, gọi điện cho người nào đó, “Đã tìm thấy người chưa?”
Thuộc hạ vội vàng đáp lại: “Tối nay sẽ đưa đến Kinh Đô, cô Cố, cô yên tâm đi.”
“Đưa đến nhà tôi, tôi muốn tận mắt thấy.” Cố Lan Tâm lạnh lùng lên tiếng, không có chút yếu ớt hay dịu dàng.
Chiếc xe đi đến bệnh viện, Cố Tiểu Mạch không đấu lại được Mộ Bắc Ngật nên chỉ có thể để mặc anh ôm cô đi vào bệnh viện, kiểu bế công chúa này, trước đây Cố Tiểu Mạch chưa từng được trải nghiệm nhưng lúc Mộ Bắc Ngật bế cô, cô không hề cảm thấy mất tự nhiên hay không thoải mái.
Đi trên hành lang bệnh viện, Mộ Bắc Ngật không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, anh đi thẳng về phía trước.
Cố Tiểu Mạch tự thừa nhận rằng khả năng chịu đựng của mình không được như Mộ Bắc Ngật, nhưng Mộ Bắc Ngật dường như nhìn thấu mọi tâm tư của cô, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, “Nếu ngại… có thể vùi đầu vào lòng tôi.”
Cố Tiểu Mạch hết lần này đến lần khác bị những câu nói tán tỉnh của Mộ Bắc Ngật làm đỏ mặt, mới đầu cô còn nghĩ mình có thể chiếm được ưu thế nhưng bây giờ, cô phát hiện mình không chống đỡ nổi Mộ Bắc Ngật, cô thất bại hoàn toàn.
Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, cũng chỉ là bị người khác nhìn thấy thôi mà, không phải sao?
Dù sao mọi người cũng không biết cô, có nhìn thấy cũng chẳng sao cả, nhưng nếu để anh Nam nhìn thấy thì thật là thê thảm.
Nam Thần An một tay đút vào túi quần, anh ta đang muốn đi ra ngoài tìm Cố Tiểu Mạch, nhưng mới đi được vài bước đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật bế Cố Tiểu Mạch đi vào, sắc mặt vui vẻ bế cô đi đến phòng bệnh.
Cố