Hiếm có khi Mộ Bắc Ngật nói chuyện lại kèm theo trách móc, Cố Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh anh, cô bĩu môi, đôi mắt to tròn long lanh cực kỳ vô tội.
Nhìn thì có vẻ Cố Tiểu Mạch rất ngây thơ vô tội nhưng thật ra trong lòng cô đang âm thầm oán trách, rõ ràng là vừa nãy anh đi nhanh quá, quên mất cô vẫn là một người bệnh.
Mộ Bắc Ngật nói xong liền cảm thấy hối hận, anh hơi cúi người, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy rõ bộ dạng uất ức tủi thân của Cố Tiểu Mạch, cho dù trong lòng anh biết rõ cô là một người rất tinh ranh những Mộ Bắc Ngật vẫn cứ mềm lòng.
Mộ Bắc Ngật bất ngờ đưa tay lên cao hơn đầu của Cố Tiểu Mạch, hình như muốn xoa đầu cô một cách cưng chiều.
Nhưng không ngờ trong đầu Cố Tiểu Mạch không hề có tế bào lãng mạn, “Tôi nói này Tổng giám đốc Mộ, tôi chỉ là có chút lơ đãng, anh đâu cần phải đánh tôi đâu, công ty không hề có quy định này.”
Mộ Bắc Ngật miệng giật giật, anh lập tức hạ tay xuống, bàn tay nắm chặt, trông vô cùng bất lực.
Mộ Bắc Ngật tiếp tục đi về phía thang máy, “Mau đi theo.”
Hai người cùng nhau vào thang máy, xung quanh đều là kính bằng vàng nên có thể nhìn rõ bóng dáng của hai người, Cố Tiểu Mạch dựa người vào tường, Mộ Bắc Ngật đứng thẳng người ngay bên cạnh cô, mắt nhìn về phía trước.
Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu lên bỗng có cảm giác Mộ Bắc Ngật đang nhìn cô qua kính trước mặt.
Bầu không khí xung quanh trở nên cô đặc lại, bị anh nhìn chằm chằm như vậy Cố Tiểu Mạch có chút ngại ngùng.
Cô không ngờ những biểu cảm này của cô đều lọt vào mắt của Mộ Bắc Ngật.
Anh cười nhẹ một tiếng trong lòng, hiếm có khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch ngại ngùng, anh còn cho rằng cô không biết có hai từ ngại ngùng đó.
Thang máy đi lên cao, Mộ Bắc Ngật nuốt nước bọt, anh bỗng nhiên tiến lại gần Cố Tiểu Mạch.
Bởi vì luôn đề phòng cảnh giác nên Cố Tiểu Mạch nhận ra hành động kỳ lạ của anh, lập tức đứng xa ra, đồng thời trợn trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật như thể anh là một tên lưu manh, “Anh… anh muốn làm gì?”
“Cố Tiểu Mạch, cô ngại sao?” Mộ Bắc Ngật cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm.
Hừ! Người đàn ông này như thể con sâu trong bụng cô vậy, đoán cái gì là đúng cái đó.
Cố Tiểu Mạch trước giờ đều rất cứng miệng, cô phủ định: “Sao tôi lại ngại chứ?”
“Phản ứng của cô có hơi kích động đó, có ai đã nói với cô rằng cô không biết nói dối chưa?”
Mộ Bắc Ngật gần như không quan tâm đến những lời cô nói, ngược lại còn có chút hứng thú, anh đưa tay véo tai cô, hai tai bỗng đỏ lên.
Những hành động và