Đôi mắt của anh quá đẹp, đẹp đến mức giống như có thể hút được linh hồn và ý chí của con người vào trong.
Đột nhiên, anh buông lỏng tay ra, khẽ cười nói: “Quả thật là đã trễ rồi, vậy chị đi rửa mặt đi.” Lúc này Lăng Y Mộc mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời khỏi phòng của anh, quay lại căn phòng bên cạnh rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Lăng Y Mộc nhìn mình trong tấm gương trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, hai má ửng đỏ, đôi môi hồng như thể đang chảy nước, đôi mắt mơ màng như được phủ một tầng mờ mịt, xinh đẹp động lòng người.
Chẳng trách vừa nãy Dịch Quân Phi nói cô đừng nhìn một người đàn ông như thế.
Lăng Y Mộc lắc đầu mạnh mẽ, vặn vòi nước, tạt nước lạnh vào đôi má đang nóng hổi của mình.
Cô bị sao vậy? Cho dù đối mặt với Dịch Quân Phi, cô không thể chống cự lại nhưng cô cũng không muốn xấu hổ như thế.
Không phải cô nên sợ anh hay sao? Đó là một người đàn ông có thể dễ dàng kiểm soát nỗi đau và sự khó chịu của cô.
Chỉ cần một lời nói của anh thì có thể dễ dàng đẩy cô xuống địa ngục.
Nhưng vì sao, khi anh tới gần cô, khi anh nhẹ nhàng thổi bên tại cô, cô đều có một loại cảm giác không thể khống chế được.
Người đàn ông này hoàn toàn không phải là người mà cô có thể đối phó được.
Cho dù anh luôn miệng gọi cô là chị, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ là con