Gương mặt Lăng Y Mộc đỏ lên vì kìm nén: “Tôi… Chỉ kiếm số tiền tôi nên kiếm!”
Anh khẽ nở nụ cười, ngón tay chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Sao vậy, ở đây tôi cho chị tiền thì không phải là số tiền chị nên kiếm sao?”
Mặt cô càng đỏ hơn, cố gắng nghiêng đầu tránh những ngón tay anh.
Nhưng những ngón tay anh như hình với bóng, có cố gắng cũng không tránh khỏi.
“Dịch Quân Phi, đừng có trêu chọc tôi.” Cô thở hồng hộc, đôi mắt mơ màng dưới ánh đèn, dường như không còn vẻ già dặn như bình thường, ngược lại còn linh động không ít vì nổi nóng.
Dường như anh nhìn cô bằng cặp mắt mê muội, có nhiều cặp mắt còn xinh đẹp hơn mắt cô rất nhiều, nhưng chỉ có cặp mắt cô mới cho anh cảm giác mê đắm.
Dường như nhìn vào mắt cô thì anh lại muốn chiếm hết mọi ánh nhìn trong mắt cô, anh không muốn cô dùng ánh mắt này để ngắm những người đàn ông khác.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, cảm nhận nhiệt độ không miệng cô: “Nếu như tôi không trêu chọc chị thì sao? Nếu như tôi nói chị muốn bao nhiêu tiền thì tôi sẽ cho chị bấy nhiêu thì sao? Như vậy thì chị có bằng lòng chịu đau khổ vì tôi không?”
Trong miệng cô có thể cảm giác được đầu ngón tay anh, có chút mát lạnh, giống như muốn cướp hết nhiệt độ của cô.
“Tôi chỉ kiếm tiền từ chính sức lao động của chính tôi.
Cô nói, nhưng mà trái tim vẫn không ngừng đập.
Những lời anh vừa nói chỉ là trêu chọc.
Cứ xem như