Lúc này dạ dày của cô lại không ngừng kêu “rột rột”, Lăng Y Mộc mới phát hiện ra dường như cô có hơi đói bụng.
Cô cúi đầu bắt đầu tập trung ăn cơm.
Còn Dịch Quân Phi thì yên lặng nhìn Lăng Y Mộc ăn cơm.
Có lẽ ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, không hề che giấu một chút nên khiến cho Lăng Y Mộc khó nén nổi ngẩng đầu nhìn Dịch Quân Phi: “Anh không ăn à?”
“Ăn chứ! Chẳng qua là nhìn chị ăn một lúc rồi lát nữa sẽ có cảm giác thèm ăn.” Anh nói.
“Cô cảm thấy cạn lời với anh, cái gì mà nhìn cô ăn rồi sau đó mới có cảm giác thèm ăn chứ “Mỗi lần nhìn chị ăn thì tôi cảm thấy dường như những món ăn này rất thuận mắt.
Anh lẩm bẩm nói.
“Đó là vì anh chưa từng chịu đói thôi.” Cô lạnh nhạt nói ra một câu: “Nếu như một ngày nào đó anh bị bỏ đói vài ngày thì cho dù là cơm không chan nước anh cũng cảm thấy đủ ngon rồi.”
Sắc mặt anh lạnh lùng lại: “Chị từng bị đói rồi à?”
“Ừ, đã từng.” Cô lạnh nhạt nói ra một câu.
Cô đã từng đứng bên bờ vực sinh tử, bây giờ nhắc lại thật giống chỉ là một điều vô cùng bình thường.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím chặt: “Lúc ở trong tù”
“Ừ.” Cô đáp.
Sau đó cả anh và cô hai người đều không nói gì thêm.
Cô chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, còn ánh mắt của anh thì vẫn nhìn cô một cách đầy nặng trĩu.
Hôm nay cô