Ở phía bên kia, sau khi Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc đi ra khỏi cửa hàng, đột nhiên Lăng Y Mộc nói: “Tôi sẽ không để trong lòng những lời nói vừa rồi đầu, tôi biết là anh cố ý nói những lời đó là để Quan Lệ Quân nghe thấy.”
“Đó là đồng nghiệp trước đây của chị, thật sự không tốt lắm.” Dịch Quân Phi nói.
Lăng Y Mộc không nói lời nào, nếu như cô và Dịch Quân Phi thật sự là người yêu của nhau, vậy thì những lời Quan Lệ Quân vừa mới nói rõ ràng là muốn gây ra rắc rối.
“Nhưng những lời trước đó tôi đã nói thì tốt nhất chị nên để trong lòng” Anh nói.
Lăng Y Mộc sững sờ, anh nói câu này là có ý gì? Để trong lòng…những lời trước đó anh đã nói…
Cô bằng lòng gả thì anh bằng lòng cưới, anh có biết lời nói này có ý nghĩa gì không?
Cho đến lúc hai người lên xe, trong đầu của Lăng Y Mộc vẫn còn một mớ hỗn độn.
Đến lúc chiếc xe chạy đến biệt thự họ Dịch, cô cùng với Dịch Quân Phi bước xuống xe, khi định bước vào nhà thì đột nhiên bước chân anh ngừng lại.
“Đúng rồi, không phải là tôi chưa từng bị đói” Anh nói: “Tôi cũng đói bụng đến mức cảm thấy bản thân có lẽ sẽ chết”
Khi còn nhỏ, lúc bố anh qua đời, sau khi thi thể của bố anh được hỏa táng, một mình anh ôm lấy hũ tro cốt ở trong một căn phòng nhỏ dột nát.
Lúc đó anh cảm thấy rất đói rất đói… đói đến mức gần như không còn sức lực, giống như đã gặp thoáng qua tử thần rồi.
Cuối cùng người hàng xóm đã đến gõ cửa và cho anh ăn, nên anh mới có thể trở lại bình thường.
Lăng Y Mộc sững sờ, cô bất ngờ