Đó là tình cảm gia đình đẹp đẽ nhất trong tận đáy lòng của cô, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà cô từng có.
Câu trả lời của cô khiến cho sắc mặt của anh trở nên khó coi, có một nỗi tức giận đang lượn lờ trong lồng ngực, tức giận cô vì không trân trọng bản thân mình như vậy.
Cũng tức giận bản thân anh, lại quan tâm đến cơ thể của cô còn nhiều hơn chính bản thân cô
Bản thân cô cũng không quan tâm đến đôi tay này có bị phế bỏ hay không, mà ngược lại, anh thì quan tâm vô cùng, không nỡ nhìn thấy cô bị thương dù chỉ một chút.
“Cuốn album ảnh của tôi đâu?” Cô vẫn lo lắng hỏi anh về vấn đề này.
Dịch Quân Phi thở dài nặng nề và đứng dậy, đi đến trước cái tủ cách đó không xa, đưa cho cô cuốn album ảnh đã bị thiêu cháy một phần.
Lăng Y Mộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mở cuốn album ảnh ra và nhìn những tấm hình ở trong đó, đôi mắt lại không khỏi đỏ lên một lần nữa.
Những tấm hình trong đó, có một số đã bị thiêu huỷ, một số thì bị cháy đến chỉ còn lại những góc cạnh, có một số thì bị cháy mất một phần, chỉ còn khoảng một phần tư lượng hình ảnh còn nguyên vẹn.
Mỗi khi lật một trang, dường như cần phải có nhiều nghị lực hơn để gánh chịu nỗi đau đớn này.
Không ngờ rằng ngay cả một cuốn album ảnh mà cô cũng không thể bảo vệ được tốt.
Đóng cuốn album ảnh lại, cô thì thầm nói: “Cảm ơn.
“Cái gì?” Anh nhìn lấy cô.
“Cám ơn anh tối hôm qua đã đưa tối đến bệnh viện để xử lý vết thương, tối hôm qua tôi… có chút mất kiểm soát.
Cô có vẻ hơi xấu hổ nói.
Những gì đã xảy ra vào tối hôm qua