Cô có chút tiếc nuối nói, nhưng sau đó, bà ngoại lại lén lút nói với cô rằng đến khi cô đạt được hạng nhất lớp trong kỳ thi cuối kỳ thì bà sẽ lại mua cho cô một chiếc váy xinh đẹp khác.
Tuy nhiên, kết quả đến khi cô đạt được hạng nhất thì phải rời xa bà ngoại để trở về với bố.
Trước khi đi, bà ngoại lại lén lút nhét một chiếc váy mới vào trong hành lý của cô.
Khi cô đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có một bàn tay lớn vươn đến và đặt lên trên trán của cô, Lăng Y Mộc sững sờ và ngước mắt lên nhìn Dịch Quân Phi: “Tôi… tôi hiện giờ lại không có bị sốt”
“Tôi biết.” Anh trầm giọng nói: “Sau này, chị muốn mua loại váy như thế nào thì tôi cũng sẽ mua cho chị.”
Lời nói này khiến trái tim cô chợt run lên: “Tôi đầu phải trẻ con lúc nào cũng muốn mặc loại váy như thế nào chứ.
Cô khẽ cắn môi và nhanh chóng rũ mắt xuống.
Chỉ cảm thấy nhìn anh càng lâu thì dường như sẽ khiến nhịp tim của cô càng mất kiểm soát.
“Vậy sao?” Dịch Quân Phi rút tay lại, sau khi đã lấy ra hết toàn bộ những tấm ảnh còn lại trong album ảnh thì lại cầm lấy tấm ảnh cô đang mặc chiếc váy hoa: “Chị tặng cho tôi tấm ảnh này nhé, có được không?”
Cô khẽ sửng sốt, chỉ thấy mặc dù anh đang hỏi như vậy nhưng tay của anh thì đã cất lấy tấm ảnh đó đi rồi.
“Anh lấy tấm ảnh đó để làm gì chứ?” Cô sững sờ hỏi.
“Thấy đáng yêu nên muốn sưu tầm.” Anh nói.
Khi hai người sống cùng với nhau cũng không thấy anh thích những đứa trẻ trong khu nhà đó! Nhưng tại sao lại trở nên “đặc biệt yêu thích” tấm ảnh khi cô còn nhỏ nhỉ!
Lăng Y Mộc khẽ mím môi và nói: “Nhưng tấm ảnh chiếc váy hoa này tôi cũng chỉ có mỗi tấm thôi.” Đối với cô mà nói đây cũng là một nỗi lưu luyến hiếm có.
Vì chiếc váy hoa này là do bà ngoại mua cho cô! “Vậy