“Người đó còn rất trẻ à?” Cô hỏi.
“Gần như là vậy, khá trẻ.” Cô ấy nhún vai: “Hồi đó gặp được ở nước ngoài… Sau này, thôi, không nhắc đến nữa.
Đoán là bây giờ, e rằng đến dáng dấp tớ ra sao người đó cũng đã quên rồi.”
Suy cho cùng, một anh chàng đẹp trai như vậy, chỉ sợ nữ sinh vây quanh nhiều ra đó, nào sẽ nhớ một người mới ở chung vài ngày như cô?
Tân Hoa Nhiên thầm nghĩ, ngẫm lại, đời người có đội khi có một khoảng thời gian trải qua như vậy, cũng đủ rồi.
Ngược lại là Lăng Y Mộc, khi nghe bạn thân nói “nước ngoài” thì sắc mặc hơi thay đổi.
Cô nhớ Hoa Nhiên chỉ ra nước ngoài có một lần.
Đó là trước khi cô ấy xảy ra chuyện, Hoa Nhiên dự định sẽ nộp hồ sơ vào một trường ở nước ngoài để tiếp tục học chuyên sâu, vì vậy cô ấy đã ra nước ngoài đến trường nơi cô ấy nộp hồ sơ để phỏng vấn.
Chỉ là sau đó, bởi vì cô ấy xảy ra chuyện, kết quả là Hoa Nhiên thậm chí không có phỏng vấn mà đã trực tiếp trở về nước.
Nhắc tới đều là do cô hại Hoa Nhiên mất đi cơ hội tiếp tục học chuyên sâu, nói là cô đã thay đổi số phận của Hoa Nhiên cũng không quá lời.
Cũng khó trách bố mẹ của Hoa Nhiên, cho tới bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Ngay cả bản thân Lăng Y Mộc vẫn cảm thấy như bị mắc kẹt thứ gì đó trong lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện này.
Nhìn vẻ mặt của bạn thân lúc này, Tần Hoa Nhiên biết bạn thân có tám phần là lại nghĩ tới chuyện hồi đó cô ấy không ra nước ngoài du học và áy náy, nên vội vàng nói: “Cậu đừng nghĩ lung tung, hồi đó tớ không ra nước ngoài không liên quan gì đến cậu.
Thành tích của tớ vốn tầm thường, dù có được phỏng vấn thì trường người ta cũng không để mắt đến tớ đâu!”
“Hoa Nhiên, cảm ơn cậu.
Một ngày nào đó nếu cậu cần, tớ đều có thể bất chấp gian nguy vì cậu!” Lăng Y Mộc nghiêm túc nói.
“Ngốc ạ” Tần Hoa Nhiên vỗ vỗ vai bạn thân: