Có người đẩy cửa bước vào, là người đang canh gác bên ngoài, mà theo sau người đó là Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc.
Khi Tần Hoa Nhiên nhìn thấy bạn tốt, thì mắt sáng lên: “Y Mộc.
Cô ấy không ngờ bạn mình lại tìm được đến đây.
Mà Lăng Y Mộc cũng lập tức chạy đến trước mặt Tần Hoa Nhiên, lo lắng nói: “Cậu sao rồi, có chuyện gì không? Có nghiêm trọng không?”
“Cũng tạm, không sao không sao!” Tần Hoa Nhiên vội nói.
Lăng Y Mộc lúc này mới yên tâm: “Sao cậu lại bị… Ách, người này đưa đến đây? Cậu quen anh ta?” Cô không nhịn được hỏi.
Tân Hoa Nhiên lúng túng cười: “Chuyện này… Nói ra thì dài lắm.
Lập tức, cô dường như nghĩ đến điều gì bỗng nhiên kinh sợ hỏi: “Đúng rồi, chuyện tớ bị bắt đi, cậu có nói với bố mẹ tớ không?”
“Vẫn chưa, nhưng… Tớ báo cảnh sát rồi.” Lăng Y Mộc nói.
“Vậy thì xong rồi, cảnh sát sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ tớ.” Tần Hoa Nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng muốn rời đi.
Nếu trở về, không chừng lại phải nghênh đón một trận khóc lóc thảm thiết của bố mẹ
Nhưng một bàn tay đột nhiên chặn đường của cô ấy “Anh đã nói em có thể đi khi nào?”
Tần Hoa Nhiên ngẩn người, mà Lăng Y Mộc sải một bước dài lên trước, chắn bạn mình ở phía sau, bộ dạng muốn bảo vệ bạn mình: “Anh không có quyền giam giữ người khác, hơn nữa tôi đã báo cảnh sát về chuyện này rồi, nếu anh không muốn rước phiền phức, tốt nhất là để Tần Hoa Nhiên đi.”
“Cô chính là Lăng Y Mộc” Câu nói này của Bạch Đình Sinh không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định, ngày đó anh ta ở