“Nếu cậu không tiện nói… “À!, cũng không phải tiện hay không tiện.”
Tần Hoa Nhiên nói, sau đó liền đem chuyện năm đó cơ bản nói hết một lượt với Lăng Y Mộc: “… Sau đó, tớ nhận được điện thoại của cậu, liền trở về nước, tớ còn tưởng anh ấy từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, phương diện này có lẽ rất cởi mở, e là cũng không coi là chuyện gì to tát, ai mà biết… Ách, hình như anh ấy coi mình thành người phụ nữ xấu.”
Nói đến đây, Tân Hoa Nhiên tự mình cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hôm qua, nghe Bạch Đình Sinh “lên án” như vậy, nếu người phụ nữ kia không phải là cô, cô cũng cảm thấy người phụ nữ kia thật quá xấu xa, dùng lời nói ngon ngọt ăn sạch sẽ người đàn ông thuần khiết nhiệt tình, nếu nam nữ đổi chỗ cho nhau, thì quả thật chính là kiểu người đàn ông cặn bã bị khán giả phun nước miếng trong bộ phim truyền hình lúc tám giờ kia! Lăng Y Mộc sau khi nghe chuyện cũ của bạn tốt và Bạch Đình Sinh, cũng trợn mắt há mồm, theo như lời Dịch Quân Phi nói, Bạch Đình Sinh này chắc chắn không phải là loại lương thiện gì, anh ta có tâm cơ có thủ đoạn, nhưng anh ta lại bị bạn tốt của cô… Loại chuyện này, nói ra thì ai tin?
“Cho nên, mấy năm qua anh ta đều đi tìm cậu sao?”
Lăng Y Mộc nói.
“Có lẽ… vậy” Tần Hoa Nhiên ngượng ngùng nói.
“Mặc dù hôm qua đã đưa cậu ra khỏi chỗ anh ta rồi, nhưng tớ thấy anh ta e rằng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Lăng Y Mộc nói: “Cậu định xử lý mối quan hệ với anh ta như thế nào?”
Tần Hoa Nhiên có chút đau khổ gãi đầu: “Tớ cũng không biết, đi một bước tính một bước vậy.
Lại nói, điện thoại của cô vẫn ở chỗ Bạch Đình Sinh, lát nữa cô ấy còn phải mua một chiếc điện thoại mới.
Nhân tiện đi báo mất số điện thoại mới được.”