Cô vô thức muốn nới lỏng vòng tay anh, nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn.
“Câu chúc ngủ ngon này của chị thật là theo lệ quá!”
Môi anh kề sát tại cô, trầm giọng nói.
Người cô khẽ run, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào tại cô, và hơi thở đó như thể đang bao trùm lấy cô.
“Cậu… buông tay” Cô nói, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.
“Hay là chị nói cho tôi biết, ngày đầu tiên làm công việc mới thế nào?” Anh nói.
“Cũng như ship đồ ăn thông thường thôi, có người đặt hàng thì giao.” Cô nói, nhưng chỉ cảm thấy tim không ngừng đập nhanh hơn, máu dường như cũng chảy nhanh hơn.
“Vậy sao? Thế hôm nay chị có ăn uống đầy đủ không?” Giọng nói của anh lại vang lên bên tại cô “Có, ăn cơm cùng với ông chủ.
Bên đó lo hai bữa ăn.”
Mặt cô nóng bừng như thể bị bỏng.
Cảm giác kỳ lạ này khiến cô hoang mang, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng thoại ra
Nhưng anh vẫn không bằng lòng buông tay, còn quay mặt cô ra đối diện với anh.
“Chị rất căng thẳng sao? Anh đột nhiên nói câu này.
“Không không hề.
Cô phủ nhận.
“Nhưng mặt chị rất đỏ” Anh khẽ cười, cúi người xuống, môi anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô: “Chị đỏ mặt vì tôi phải không? “Tôi, không phải.
Cả người cô cứng ngắc, đến cả giọng nói cũng trở nên lập bắp.
“Nói dối.” Anh khế quát, nhưng giọng nói của anh lại giống như tràn ngập sự cưng chiều.
Cô cần chặt môi định đẩy anh ra, nhưng bàn tay áp vào người anh dường như không phát huy được chút sức lực nào.
Là bởi vì sợ sao? Sợ rằng sau khi đẩy anh ra, hậu quả sẽ không phải là thứ mà cô có thể gánh chịu? Hay là vì điều gì khác?
Ngay lúc này, đến cả bản thân Lăng Y Mộc cũng