“Lúc trước anh không giúp đỡ, cũng không cần nói xin lỗi gì cả, con người luôn sẽ xu lợi tị hại, khi đó giúp tôi là tình cảm, không giúp cũng không có ai trích móc gì cả, chỉ là bây giờ, tôi đã quen rồi, anh cũng không cần thiết phải nói giúp đỡ tôi nữa.”
Lăng Y Mộc nói xong câu này, đúng lúc thang máy đã tới, cửa thang máy mở ra, cô bước vào trong.
Mà Hạ Hoài Chương vẻ mặt mất mát nhìn cửa thanh máy chậm rãi đóng lại, bàn tay buông bên người chậm rãi nằm chặt lại thành nằm đấm.
Thực ra năm đó, anh ta cũng từng có lúc xúc động, muốn đi tiếp nhận vụ án của cô, muốn giúp đỡ cô!
Anh ta biết, cô tuyệt đối không phải một người sẽ say rượu lái xe, thậm chí cô còn thường xuyên nhắc nhở người xung quanh, uống rượu thì đừng lái xe.
Trước đây, khi mọi người trong văn phòng đi liên hoan, cô là người duy nhất không sợ làm phiền người khác mà nhắc nhở những đồng nghiệp đã uống rượu bia đừng tự lái xe và tìm tài xế.
Làm sao một người như vậy có thể tự lái xe trong khi đang say rượu chứ? Anh ta nghĩ chắc chắn là cô đã bị người ta vu oan, chỉ là với tư cách là một luật sư, anh ta thậm chí không có can đảm để giúp mọi người đòi lại sự công bằng.
Bởi vì anh ta sợ vụ án của cô quá phức tạp và sợ phải đối mặt với Dịch Quân Phi.
Ở Thanh Thủy, đâu có ai dám đi gây chuyện với Dịch
Quân Phi chứ! Vậy nên chỉ có thể trách Lăng Y Mộc xui xẻo mà thôi!
Vài ngày tiếp theo, vào buổi trưa, thư ký ở bên cạnh Dịch Quân Phi sẽ đặt một lượng đơn hàng lớn và Lăng Y Mộc chịu trách nhiệm giao hàng.
Sau đó cô sẽ bị Dịch Quân Phi bảo ở lại đó để ăn cơm trưa.
Đối với điều này, Lăng Y Mộc đã nói bóng nói gió một cách rõ ràng với Dịch Quân Phi nhiều lần, cô hy vọng anh đừng làm như vậy