Một âm thanh và một bóng dáng bước vào, đi thẳng đến bên cạnh Lăng Y Mộc, chỉ một chút công phu, người cầm con dao găm đã bị thay đổi, mà người thư ký kia đã bị đá văng đi.
“Cháu nói, ông nội, ông quá lo lắng rồi.” Dịch Quân Phi nghịch con dao găm nhìn ông cụ Dịch vẫn đang nằm trên giường: “Cháu không phải đã nói với ông rồi sao? Cô ấy… Đừng động vào.”
Khuôn mặt của ông cụ Dịch không chút gợn sóng, dường như sự thay đổi này nằm trong dự đoán của ông ta.
“Cô ta không hợp với cháu”
“Dù có phù hợp với cháu hay không, phải là cháu đưa ra quyết định cuối cùng, không phải là ông” Dịch Quân Phi rời đi, sau đó liếc nhìn Lăng Y Mộc: “Ông ấy có làm tổn thương chị hay không?”
Lăng Y Mộc vẫn lắc đầu, vì anh đến kịp thời nên cô không bị thương.
Người thư ký vừa định làm tổn thương Lăng Y MỘC đang chật vật đứng dậy, Dịch Quân Phi đã tự mình bước sang chỗ khác: “Anh nên cảm ơn vì hôm nay anh đã không làm tổn thương cô ấy, nếu không, kết cục ngày hôm nay của anh, tôi đảm bảo nó sẽ khiến anh hối hận cả đời.”
Vừa dứt lời, anh trực tiếp đá vào tim đối phương, đồng thời giẫm lên cả bàn chân của đối phương: “Tuy nhiên, bài học nên rút kinh nghiệm một chút.”
Anh nói xong, hất con dao găm lên, sau đó nâng nằm đấm lên và đấm từng cái vào khuôn mặt của người đàn ông.
Cho dù người đó cũng là một kẻ cứng rắn, bây giờ bị đánh cũng đau như vậy.
“Nếu không phải sợ cô ấy không thoải mái khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu hôm nay, thì sẽ không chỉ là vài cú đấm như thế này đâu.” Nói xong Dịch Quân Phi nằm lấy tay Lăng Y Mộc rồi bước ra cửa của phòng bệnh.
“Khụ..” Ông cụ Dịch