Dịch Quân Phi ôm người vào lòng, cúi đầu, nhẹ nhàng áp mặt vào cổ cô.
Anh đương nhiên biết “mùi” mà cô muốn nói là gì.
Hôm nay cô bị Hách Dĩ Mạt ác ý làm khó dễ, phải lục rác một lúc lâu.
Chỉ là...!"Chị, cho dù chị có mùi gì, chị cũng không cần tránh tôi"
"Nhưng mà.." Cô có chút ngượng ngùng, không biết là do mùi của chính mình hay là vì cái ôm của anh.
"Đã nói chúng ta phải nương tựa vào nhau, như vậy thì có gì mà phải lảng tránh chứ? Chẳng lẽ có một ngày, trên người tôi có mùi, chị cũng sẽ cố ý tránh tối ư?" Anh hỏi ngược lại.
Lăng Y Mộc im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu và nói: "Được rồi, tôi biết rồi, về sau sẽ không như thế nữa"
Trên mặt anh hiện lên một nụ cười, rồi nắm tay cô trở về căn phòng cho thuê nhỏ hẹp.
Anh đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, mặc dù đồ ăn lúc này đã nguội nhưng Lăng Y Mộc vẫn ăn một cách ngon lành.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?” Dịch Quân Phi hỏi.
Lăng Y Mộc do dự một lúc, cuối cùng vẫn kể lại câu chuyện cho anh biết.
Dù gì thì chuyện của ngày hôm nay cũng đã là chuyện lớn rồi, cho dù cô không nói ra thì e rằng anh cũng sẽ biết được từ trên mạng.
Dịch Quân Phi im lặng lắng nghe, sau khi nghe cô kể xong, anh nói: "Chị không tức giận chứ?"
Cô nghe xong, hình như có chút bất lực mà nở nụ cười: "Không có gì đáng giận"
"Cô ta cũng không thực sự làm mất chiếc nhẫn, cô ta chỉ muốn bới móc chị thôi, phải không? Sao chị không tức giận?"
“Vì tức giận cũng vô ích” Cô nói: “Cậu có biết Dịch Quận Phi không?” Cô