Vẻ mặt Lăng Lạc Giao chợt thay đổi, mà Lăng Quốc Chiến đã hung hăng tát vào mặt Lăng Y Mộc.
"Mày đang nói cái gì thế hả! Mày lái xe đâm chết người phải ngồi tù, thể diện của gia đình đều bị mày làm mất sạch.
Mày đã không có tương lai rồi, bây giờ chẳng lẽ mày còn muốn phá hủy tương lai của em gái mày nữa à?" Lăng Quốc Chiến mắng.
Trong mắt ông ta chứa đầy vẻ ghét bỏ với đứa con gái này.
Nhớ khi đó, bọn họ đã bấu víu được nhà họ Tiêu, trong thời gian đó, ông ta nở mày nở mặt trước bạn bè thân thích biết bao nhiêu, vậy mà sau đó lại mất hết mặt mũi.
Một bên mặt của Lăng Y Mộc lập tức nóng rát, chỉ là ánh mắt của cô vẫn bình tĩnh như cũ, dường như không hề để ý đến vậy.
"Ban đầu con chỉ muốn đến thắp nén hương cho mẹ, nhưng bây giờ xem ra cũng không cần thiết phải thắp hương cho mẹ ở nơi này.
Con sẽ không bao giờ bước vào đây nữa."
Nói câu đó xong, Lăng Y Mộc trực tiếp xoay người rời khỏi ngôi nhà đã từng là của cô.
Bây giờ thì "ngôi nhà" này đã không còn là chốn dung thân của cô nữa.
Lúc Lăng Y Mộc trở lại phòng thuê, trong phòng tối tăm không có một bóng đèn.
Sau khi cô bật đèn lên, chào đón cô là sự trống trải trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Căn phòng mười mét vuông, liếc mắt cũng có thể thấy được không có ai trong này.
Bình Quân đi rồi sao? Đột nhiên trong lòng cô có phần trống rỗng, thì ra kết cục vẫn như cũ chỉ còn lại một mình cô.
Lăng Y Mộc gượng cười, định xoay người đóng cửa lại, nhưng đến khi nhìn thấy bóng dáng một người đang chậm rãi đi về phía mình, cô ngây ngẩn cả người.
Là Bình Quận!
Anh vẫn mặc bộ quần áo cũ nát của ngày hôm qua, trong tay cầm một cái túi, tóc mái vừa dày vừa dài gần như che hết nửa mặt trên khiến người ta không thể nhìn rõ tướng mạo của anh.
Nhưng cô biết dưới tóc mái kia là gương mặt có thể mê đắm bao người.
Người như vậy...!thật sự là kẻ lang thang ư?
Thật ra cô và anh chẳng hề quen biết, thậm chí cô hoàn toàn không hiểu anh chút xíu nào cả, cứ vậy thu nhận và giúp đỡ anh thôi.
Cô biết bản thân chỉ là xúc động nhất thời, cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà...!không thể kiềm chế được suy nghĩ này.
Có lẽ chung quy lại thì con người cũng là động vật sống quần cư.
"Tôi về rồi." Giọng nói lãnh đạm không có tình cảm vang lên lại giống như âm thanh tự nhiên êm tai nhất.
Đột nhiên cổ họng của cô nóng lên, giọng nói cũng hơi nghẹn lại: "Tôi...!tôi còn tưởng anh không trở về nữa."
Anh nhìn cô chằm chằm: "Chỉ đi ra ngoài mua vài thứ mà thôi."
Cô nhanh chóng nghiêng người kéo anh vào phòng, đóng cửa lại, sau đó thấy trong túi anh cầm trong tay có hai chiếc bánh bao trắng như tuyết.
Cô cười khẽ, cảm thấy hình như cả người đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Vậy thì lát nữa chúng ta ăn cùng nhau, nhưng trước đó, tôi...!muốn thắp một nén hương cho mẹ tôi đã.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi" Lăng Y Mộc nói, lấy từ trong túi xách ra nến đỏ và hương trước đó mua trên đường, tiếp đó đặt một cái khung ảnh lên.
Bên trong khung ảnh là ảnh chụp đen trắng của một người phụ nữ, dáng vẻ của người phụ nữ trong ảnh
khoảng trên dưới ba mươi tuổi, nhìn qua vừa hiền thục vừa dịu dàng.
Cô đốt nến và hương, cầm hương cung kính vái ba vái với bức ảnh.
"Mẹ, bây giờ con đã bắt đầu một cuộc sống mới, con sống rất tốt.
Giờ đã có thể làm việc tự lực cánh sinh, thu nhập cũng đủ để nuôi sống bản thân, mẹ có thể yên tâm rồi, với lại sau này con sẽ sống càng ngày càng tốt hơn..."
Dịch Quân Phi đứng bên cạnh nhìn khóe môi cô gái trước mặt lộ ra ý cười, thế nhưng đôi mắt hạnh lại hàm chứa ánh nước mơ hồ, ánh nến và ánh đèn hòa vào nhau chiếu lên gương mặt cô, chập chờn loang lổ.
Chân mày lá liễu cong cong, cái mũi xinh xắn, cánh môi màu hồng có độ dày vừa phải.
Diện mạo của cô không kém nhưng Dịch Quân Phi đã gặp quá nhiều người đẹp, vợ chưa cưới trước kia của anh - Hách Thanh Mai chính là một cô gái có sắc đẹp khó