“Chị rất nhẹ” Dịch Quận Phi nói, điều anh đang nói là thật.
Lăng Y Mộc mặc dù cao mét sáu nhưng lúc anh cõng cô thì dự đoán cân nặng của cô nhiều nhất cũng không vượt quá bốn mươi lăm cân, xem ra sau này phải bồi bổ cho cô thật tốt rồi.
Mặt của cô dán sau lưng của anh, cô chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm bao lấy cô.
Trong kí ức của mình, cô chưa từng được người khác cũng như vậy.
Hình như chỉ có lúc còn bé cô từng được mẹ cũng như thế này.
Chỉ có điều kí ức lúc đó khá mơ hồ.
“Bình Quân, cậu thật tốt bụng” Cô lẩm bẩm.
“Có phải sau đó chị lại muốn nói tôi là một người tốt phải không?” Dịch Quận Phi nói.
“Tôi muốn nói cậu đúng thật là một cậu em trai tốt, có một người em trai như vậy tôi cảm thấy rất may mắn” Cô nói.
Em trai...!Ánh mắt của anh hơi lóe lên.
Trước đây, lúc trò chơi này mới bắt đầu, không phải anh đã lấy thân phận em trai này để ở bên cạnh cô hay sao? Cô để cho anh gọi cô là chị.
Nhưng mà bây giờ, hình như anh lại cũng không thật sự hy vọng cổ sẽ coi anh là em trai, anh mong rằng...Dường như thay đổi nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Lúc Dịch Quân Phi công Lăng Y Mộc đến cổng bệnh viện thì không bao lâu sau Tần Hoa Nhiên cũng xuất hiện.
Sau khi hai người lên xe, Tần Hoa Nhiên ở trên xe tức giận bừng bừng nói về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Mặc dù lúc trước Dịch Quân Phi đã biết đại khái biết được rõ ràng chuyện xảy ra ở đó thông qua Cao Kiến Vĩ, nhưng lúc nghe được trưởng lão tuân nói ra thì sắc mặt anh vẫn trở nên lạnh lùng.
“Tiêu Tử Miên kia đúng là hơi quá đáng, ngay từ đầu đã ác ý muốn nhân viên của hàng đuổi chúng ta đi còn chưa tính, cuối cùng lại vẫn cố ý và vào người ta như vậy, nếu không phải do Y Mộc may mắn thì sợ rằng có thể sẽ bị thương nặng!” Tân Hoa Nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ấy nói tiếp: “Tiêu Tử Miên ỷ vào có nhà họ Tiêu ở