“Thích” Dịch Quân Phi khẽ cười, bỏ nhãn mác trong tay xuống, hỏi: “Chị, sau này tôi mua cho chị nghìn chiếc, chục nghìn chiếc áo len, chị muốn mặc như thế nào thì mặc thế đấy, được không?”
“Nghìn chiếc, chục nghìn chiếc, tôi làm gì mặc nổi chứ” Lăng Y Mộc phì cười, nói: “Đúng rồi, để tối đo kích thước tay của cậu”
Cô vừa nói vừa lấy một cuốn thước dây, kéo tay anh lại, bắt đầu đo kích thước tay anh.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, thông qua tiếp xúc da thịt, anh có thể cảm nhận rõ ràng tay của cô rất lạnh.
“Đừng đan len nữa, tay của chị lạnh quá rồi” Anh nói.
“Cũng còn được mà, ấy, cậu đừng nhúc nhích tay, nếu không đo kích thước không chuẩn đầu” Cô lầu bầu nói, kéo tay anh lại, một lần nữa đặt ngón tay anh vào đúng vị trí cô muốn đo: “Thật ra cũng còn được, tay tôi cũng không có quá lạnh, bây giờ đang ở trong phòng, lạnh hơn nữa cũng có giới hạn, nếu sáng sớm với tối mà ở bên ngoài quét đường thì lúc đó mới lạnh đó, cho dù đeo găng tay nhưng có lúc tay cảm giác đông cứng không còn cảm giác nữa”.
Đôi mắt của Dịch Quân Phi dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù vậy, che đậy đi sự áy náy trong đáy mắt của anh.
Thật ra anh có thể dễ dàng để có cách xa cuộc sống này, để cô không cần phải làm công việc cực khổ như thế này nữa.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, đối với anh mà nói chỉ là cảm thấy thú vị, cho nên ở bên cạnh cô, gọi cô là chị, nhưng mà bây giờ nếu anh đã có một cảm giác khác với cô, muốn đưa cô vào phe cánh của mình thì đương nhiên anh không cần thiết phải để cô tiếp tục làm công việc cực khổ như thế này nữa.
“Được rồi” Cô đo, ghi lại số đo xong, rồi lại cúi đầu xuống đan len tiếp.
Nhưng mà vì lúc trước ngón tay có bị