\# Cảnh báo: nội dung sau đây có chứa cảnh tình tính tang của NAM và NAM, nghiêm cấm trẻ em đang mang thai và đàn ông đang cho con bú ạ!!!!
Tôi biết nó vô dụng nhưng vẫn phải cảnh báo vì đạo đức :\> kẻo làm hỏng tam sinh quan của ai thì tôi thắt cổ luôn. Đừng có gào khóc bắt đền tôi nha chưa! Tôi thắt cổ thật cho mấy người xem!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hoa Vũ run rẩy muốn rút tay về, liền bị Hàn Thiên bắt lấy, áp lên môi hắn, hôn từng ngón tay một, cực kì dịu dàng. Hoa Vũ bị nhột nhưng không dám rút tay về, lại bị hành động kì lạ này làm cho đỏ mặt, cả người dần nóng ran. Nhìn biểu cảm vặn vẹo trên mặt cậu, Hàn Thiên thích thú bật cười, thuận thế lôi Hoa Vũ lên giường, khóa lại dưới thân.
" Anh...Anh làm gì vậy?"
Hoa Vũ ngạc nhiên kêu lên, tự nhiên ép người ta xuống là muốn làm cái gì?
Hàn Thiên không đáp, tay mân mê sợi tóc dính trên mặt Hoa Vũ, rồi miết nhẹ môi mềm, tuy không hồng hồng như môi con gái, nhưng môi Hoa Vũ lại đỏ đỏ huyết dụ, nhìn lâu sẽ sinh ra dục vọng muốn dày xéo nó, Hàn Thiên khẽ cười, nhét hai ngón tay vào đùa giỡn chiếc lưỡi ấm nóng đang muốn trốn tránh kia.
" Ưm.."
Hoa Vũ khó thở, phát ra tiếng kháng cự nhỏ nhẹ. Hàn Thiên vân vê mặt cậu bằng ngón tay bị bao quanh bởi vô số sợi chỉ bạc kia, thoáng chốc lại bóp chặt cằm cậu, ép Hoa Vũ nhìn thẳng vào hắn.
" Có biết vì sao em lại đến đây?"
Hoa Vũ nén đau, trầm mặc.
Tôi mà biết tôi làm con anh! Đột nhiên bị lừa đến đây, nãy giờ có ai thèm nói cho tôi biết hả?
" Không... Không biết..."
"Vậy để tôi nói cho em nghe. Em bị bán rồi đó."
Hoa Vũ kinh ngạc, con ngươi mở to nhìn chằm chằm Hàn Thiên, môi khẽ run rẩy lúc lâu mới khó khăn mở lời:
" Bán?"
" Đúng. Biết ai đã bán em không? Là tên người yêu của em đấy. Cái mà hắn gọi là yêu thương hóa ra cũng chỉ có vậy. Em nên cảm thấy may mắn vì được tôi mua em chứ không phải lão già nào khác. Nhìn đi nhìn lại thì em cũng không có lỗ."
Lời được một lão đại đẹp trai như tôi mà còn dám than lỗ? Hàn Thiên tự mãn nghĩ.
Hoa Vũ lại kịch liệt lắc đầu. Không thể nào! Trương Nguyên, anh ta... Anh ta không thể đối xử với cậu như vậy! Anh ta biết cậu sợ nhất là chuyện gì, sao lại đem cậu đẩy về nơi đó. Đáy mắt Hoa Vũ tràn ngập thất vọng, nhưng trong lòng vẫn thầm mong có sự hiểu lầm ở đây.
\* Chát\*
Hàn Thiên nhìn không nổi cái vẻ mặt thất vọng sắp khóc của Hoa Vũ nữa, tức giận ra tay. Mẹ nó, hai người thật khiến tôi buồn nôn!
Một cái tác mạnh mẽ giáng xuống mặt Hoa Vũ, đầu cậu nghiêng sang một bên, thất thần, rồi bật khóc. Đã bao lâu rồi, Hoa Vũ tưởng chừng đã quên mất nỗi đau rát thấu xương này, trong lòng không khỏi dâng lên một loại xúc cảm gần gũi kì lạ. Anh quả thật càng lớn càng mạnh, cái tát lướt qua này so với năm năm trước chỉ có hơn chứ không kém. Có vẻ anh đã bị hành động vừa rồi của cậu chọc tức.
Hàn Thiên nhìn thấy cậu khóc, tay chợt khựng lại trong giây lát rồi lại tiếp tục vén áo Hoa Vũ lên, mò mẫn chiếc bụng thon nhỏ, mềm mềm dễ chịu, anh dùng lực ấn xuống, Hoa Vũ chợt la lên:
" Á... Đau..."
Hàn Thiên nhíu mày, nương theo ánh sáng mờ ảo cố gắng xem xét. Quả thật nhìn thấy bụng Hoa Vũ có một vết bầm lớn:
" Tên khốn Trương Nguyên..." Hàn Thiên nghiến răng, đáy mắt đầy tơ máu, nâng Hoa Vũ dậy ôm vào lòng: " Hắn đánh em phải không? Còn đánh ở đâu nữa? NÓI!"
Hoa Vũ chảy mồ hôi.
Sao lại dùng ánh mắt muốn giết người để nói câu quan tâm tôi chứ!
" Không phải.... Là tôi bất cẩn.... Bị té đập vào cạnh bàn... "
Lời nói dối vụn về quả thật làm hắn hoàn toàn tức điên. Hàn Thiên đẩy mạnh Hoa Vũ xuống, nháy mắt xé nát quần áo cậu ra, bàn tay thô bạo dày vò hai điểm nhô hồng nhạt trên ngực. Hoa Vũ bị dọa sợ, hoảng hốt đẩy Hàn Thiên ra.
" Anh .... Dừng lại. Tôi nói anh dừng lại...."
Hàn Thiên dừng động tác ban nãy, trầm mặc nhìn Hoa Vũ, khóe miệng hắn cong lên, cậu bỗng cảm thấy nét cười có chút đau thương:
" Đúng rồi, em ở bên anh ta hưởng cao sang, bây giờ lại chê tôi thấp kém sao? Em... Con mẹ nó... Nếu là anh ta thì em sẽ ngoan ngoãn rên rỉ đúng không?"
Hoa Vũ biết hắn lại tự lái đi xa rồi, ra sức lắc đầu.
" Hàn Thiên... Anh nghe tôi nói... Trương Nguyên anh ấy rất tốt, anh ấy không làm gì tôi cả\-\-\-\-\-\-"
Hoa Vũ đang tính giải thích, cậu không muốn anh hiểu lầm Trương Nguyên là loại người như cậu. Nhưng chưa kịp nói hết câu, Hoa Vũ đã kinh ngạc cắn chặt răng, vì cậu nhận ra ánh mắt Hàn Thiên đã thay đổi, không còn vẻ ôn nhu miễn cưỡng ban nãy, bây giờ là ánh mắt muốn giết người, như một con thú dữ muốn xé nát con mồi trước mặt. Cậu hình như lại nói sai rồi?
Hàn Thiên bắt hai tay Hoa Vũ, mạnh bạo xích lại bằng hai sợi xích có sẳn ở hai bên đầu giường. Anh cười trừ:
" Là em ép tôi..."
Dứt lời liền cúi xuống thô bạo gặm cắn chiếc cổ mảnh trắng, rồi dần đi xuống ngực, chiếc lưỡi ấm nóng của hắn liên tục di chuyển trên cơ thể cậu, xúc cảm kì lạ này khiến cậu run lên. Nơi Hàn Thiên chạm qua vẫn cứ nóng ran. Hắn thô bạo cắn mút điểm nhô trước ngực, dày vò nó đến đau đớn. Hoa Vũ vẫn cắn chặt môi kìm nén tiếng rên quái lạ đang muốn phát ra.
Hàn Thiên nâng chân Hoa Vũ lên, ép đến tận ngực, cậu khẽ la đau, với thân thể không bao giờ tập thể dục này thì việc ép giãn đó rất đau đó biết không! Hoa Vũ trong cơn đau nghe thấy tiếng khóa kéo vang lên. Dây thần kinh chợt căng cứng, con ngươi cậu mở to đầy hoảng sợ! Chẳng lẽ là làm việc đó? Cậu hoàn toàn không biết anh sẽ làm đến mức này, cứ tưởng chỉ đùa giỡn một chút. Việc này không được! Nghe nói rất đau! Cúc hoa rất yếu đuối đó!
" Không! Hàn Thiên.. Tôi xin anh.. Đừng như vậy..!"
Nước mắt theo lời cầu xin của Hoa Vũ tuôn không ngừng, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh hoan ái đầy xấu hổ, càng thêm sợ hãi, môi run rẩy liên tục cầu xin. Khóe miệng Hàn Thiên cong lên vô cùng đáng sợ, ánh mắt hận thù nhìn cậu, như muốn nói: tất cả đều là em tự tìm!
Hắn không nói đùa! Hàn Thiên chưa bao giờ nói đùa, lúc này lại càng không!
Hoa Vũ bất lực nhìn vật to lớn đáng sợ đang đe dọa cúc hoa của mình, bỗng chốc cảm thấy cậu nên viết di chúc! Hàn Thiên tách hai chân cậu ra, không chút kiên dè liền thô bạo đâm mạnh đến nơi sâu nhất của hậu huyệt khô khốc kia, điên cuồng cắm rút, không ngừng đưa đẩy phân thân đòi hỏi nhiều hơn. Không màn dạo đầu, không nới lỏng, cực kì thô bạo.
Hoa Vũ đau đớn la lên, lần đầu tiên cậu biết được nổi đau cơ thể bị chia làm hai. Nước mắt tuôn không